MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Mặc dù đám người Hổ ca bị một mình Cát Vũ đánh và những người đó không biết mình đã bị đánh như thế nào nhưng họ vẫn nằm trên mặt đất một lúc lâu mà không dậy nổi.

Lúc này nghe thấy tiếng quát của Cát Vũ thì đám người Hổ ca lập tức giật nảy mình đứng im tại chỗ, rồi nhìn về phía Cát Vũ với vẻ mặt sợ hãi.

“Vị huynh đệ này, công phu quyền cước của ngươi rất cao, Hổ ca ta bái phục, mọi người vẫn còn đó, sau này sẽ có ngày gặp lại, cứ chờ xem.”

Dù thế nào thì Hổ ca cũng là một tên du thủ du thực, tuy rằng bị Cát Vũ đánh thê thảm nhưng trong tình cảnh này vẫn còn lời để nói.

Cát Vũ thả xiên thịt trong tay xuống, quay đầu lại, nhìn về phía đám người Hổ ca, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt: “Hổ ca, ngươi đang uy hiếp ta sao?”

Sau khi trầm ngâm một lúc, Hổ ca lấy hết can đảm nói: “Ngươi nghĩ vậy thì chính là như vậy.”

“Ha ha… Nếu ngươi muốn đến tìm ta báo thù, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta, nhưng hiện tại các ngươi không thể đi, hãy ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất và xếp thành một hàng, khi nào ta cho các ngươi đi thì các ngươi mới được đi.” Cát Vũ lại nói.

Hổ ca tức tối, bực bội nói: “Nhóc con, giết ngươi chẳng qua cũng chỉ dễ như trở bàn tay thôi, ngươi đã đánh bọn ta còn muốn thế nào nữa…”

Hổ ca vẫn còn chưa dứt lời đã thấy Cát Vũ đưa tay ra búng chiếc đũa đánh tới chỗ hắn ta, cắm đúng vào ngay đầu gối của hắn ta. Hổ ca chỉ cảm thấy một nỗi đau nhức truyền đến rồi quỳ phịch xuống đất, không ngừng rên la thảm thiết.

Chỉ là một chiếc đũa bình thường mà có thể đánh một người quỳ xuống đất, đám người Lý Quý ngồi bên cạnh Cát Vũ lại một lần nữa sợ hãi trước thủ đoạn của hắn.

Rốt cuộc tên nhóc này có bản lĩnh cao cường đến mức nào chứ? Chỉ với một chiếc đũa mà đã có sức mạnh như vậy, cũng thật không thể tưởng tượng nổi mà.

Thuộc hạ của Hổ ca sợ rằng họ sẽ giống như hắn ta, giờ đây dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh trước kia đã biến mất, vội vàng đưa hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống và không dám thở mạnh.

Lý Quý nuốt một ngụm nước miếng, dè dặt nói: “Đội trưởng Cát, ta thấy hay là bỏ qua chuyện này đi. Dù sao Hổ ca không phải là người chúng ta có thể trêu chọc, nếu đắc tội một mất một còn với hắn ta thì chắc chắn sau này sẽ gặp nhiều phiền toái.”

“Đúng vậy, đội trưởng Cát, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, hay là bỏ đi…” Nhân viên bảo vệ tên là Vương Toàn cũng hùa theo.

“Đừng để ý đến họ, chúng ta cứ ăn đi, khi nào no hãy nói tiếp. Lúc nãy đã nói rồi mà, bữa này là do ta mời.” Cát Vũ cười và tiếp tục ăn.

Làm sao đám người Lý Quý còn có tâm trạng để ăn uống nữa chứ, Hổ ca là do Lý Quý mời đến để dạy dỗ Cát Vũ mà giờ đã bị Cát Vũ làm cho mất hết thể diện, chắc chắn hắn ta sẽ đến tìm Lý Quý để tính sổ. Chỉ cần tưởng tượng đến điều này là Lý Quý lại hối hận đến mức bầm tím cả ruột gan.

Ngay từ đầu, Cát Vũ đã nhận ra việc Lý Quý mời mình đi ăn là có trò mèo gì ở đây rồi, đơn giản là muốn ra oai để hắn phải rời khỏi đại học Giang Thành. Sở dĩ Cát Vũ làm khó bọn Hổ ca cũng là muốn dằn mặt đám người Lý Quý kia một trận.

Mấy nhân viên bảo vệ nhìn thấy Cát Vũ đã chén sạch sành sanh cả một bàn thịt nướng và bia thì ngoại trừ bái phục võ công của Cát Vũ còn bái phục cả sức ăn của hắn. Một người ăn ngang ngửa với sức ăn của bốn người, xem ra vẫn còn chưa thấm vào đâu.

Hết cách rồi, làm một người tu hành nên mỗi ngày Cát Vũ đều phải tiêu hao rất nhiều linh lực, cho nên lượng cơm cũng phải ăn khác với người thường.

Khi uống cạn ngụm bia cuối cùng, Cát Vũ mới tỏ vẻ mãn nguyện lau miệng và nói: “Được rồi, ta đã ăn no, về thôi.”

Nói xong, Cát Vũ gọi chủ tiệm thịt nướng nói muốn thanh toán hoá đơn.

Chủ tiệm thịt nướng nơm nớp lo sợ đi tới, vừa rồi ông ta cũng đã nhìn thấy cảnh tượng Cát Vũ tự mình đánh gục bảy tám gã đàn ông to lớn nên theo bản năng cũng cảm thấy hắn không phải là người dễ trêu chọc, ông ta vội vàng run rẩy nói: “Vị đại ca này… Không cần… Không cần, bữa cơm này để ta mời.”

“Tại sao lại không cần chứ? Ăn thì phải trả tiền, đây là chuyện hiển nhiên, Cát Vũ ta chưa bao giờ thiếu của ai một xu.” Nói đến đây, Cát Vũ quay sang nhìn đám người Hổ ca, mỉm cười chỉ tay về phía họ nói: “Bữa cơm này của bọn ta, còn có những thứ đã bị đập nát nữa, đều do hắn trả tiền.”

Khi chủ cửa tiệm vừa nghe nói Hổ ca sẽ trả tiền thì giật mình đến mức hai chân mềm nhũn.

Mà Hổ ca vừa nghe Cát Vũ nói xong đã suýt nữa phun ra một ngụm máu, chết tiệt, khinh người quá đáng, đã đánh ta mà còn bắt ta trả tiền, có còn thiên lý nữa hay không?

Nhưng khi nghĩ đến thủ đoạn của Cát Vũ, hắn ta lại thấy e ngại, vừa rồi chiếc đũa kia đánh tới đây mà hiện giờ đầu gối vẫn còn run rẩy, đau âm ỉ.

“Hay để ta mời đi… Ngay từ đầu đã nói rõ rồi, là ta mời đội trưởng Cát ăn cơm mà…”  Lý Quý đứng dậy và định thanh toán hóa đơn nhưng đã bị Cát Vũ ngăn lại và nói: “Đội trưởng Lý, đã nói rõ bữa ăn này là do ta mời mà, ta mới đến, hãy cho ta chút thể diện chứ.”

Lý Quý hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, cái này gọi là mời khách ăn cơm sao? Tên nhóc như ngươi chính là ép ta vào đường chết mà, nếu hôm nay Hổ ca trả hết nợ, cho dù có mất mặt thế nào đi nữa thì cuối cùng số tiền này cũng sẽ đổ lên đầu Lý Quý mà thôi.

“Còn thất thần ra đó làm gì?” Cát Vũ nhìn lại Hổ ca.

Hổ ca hít một hơi, anh hùng không so đo chuyện trước mắt, hắn ta nhanh chóng đứng lên rồi khập khiễng đi tới trước mặt chủ cửa tiệm thịt nướng, miễn cưỡng lấy tiền ra đưa cho ông ta.

Cứ như vậy, ông chủ của cửa tiệm thịt nướng đã nhận lấy số tiền từ Hổ ca, trong lòng vô cùng biết ơn Cát Vũ.

“Được rồi, các ngươi có thể đi, sau này đừng quanh quẩn ở trước mặt ta, ta khó tính lắm đấy.” Cát Vũ nhìn về phía Hổ ca nói.

Hổ ca quay lại nhìn Cát Vũ, muốn để lại hai câu độc ác để giữ thể diện nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, sợ lại bị đánh thêm cho một trận nên vội vàng dẫn theo đám thuộc hạ thảm hại của mình nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.

Cát Vũ làm gì có tiền, khi xuống núi lão già chỉ cho hắn một ít tiền làm lộ phí và tiền tiêu vặt, nên hắn định sẽ không thanh toán bữa ăn này mà tất cả đều tính lên đầu Hổ ca và Lý Quý kia.

Bình luận

Truyện đang đọc