MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Hắn vừa tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, không còn chút sức lực nào, đoán chừng phải mất vài ngày mới có thể hồi phục được. Những con quỷ vật trong tòa nhà thực sự rất mạnh, lần này tiến vào chẳng những không tiêu diệt được chúng, mà còn bị chúng thôn tính rất nhiều quỷ vật trong Tụ Linh Tháp. Nghĩ đến đây là tim Cát Vũ lại như chảy máu, mấy quỷ vật đó đều lớn lên với hắn từ khi hắn còn nhỏ, tình cảm cũng rất sâu đậm.

Trong lúc Cát Vũ đang cảm thấy buồn vì chuyện này, cô gái kia lại bất chợt lên tiếng: “Nhóc bảo vệ, ta cho ngươi thêm mấy viên thuốc nữa này, mỗi ngày ngươi dùng một viên, ba ngày sau sẽ khoẻ lại ngay.”

Cát Vũ ngẩng đầu lên, thấy cô gái đang cầm mấy viên thuốc màu nâu trên tay và đưa cho hắn.

Sau khi trầm ngâm một lát, Cát Vũ bèn nhận lấy, sau đó nói: “Cảm ơn cô, à đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên cô.”

Cô gái mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh, nói: “Nhóc con hỏi nhiều như vậy làm gì, muốn theo đuổi ta à? Ta đã có người trong lòng rồi.”

Không hiểu sao Cát Vũ cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng vẫn cười nói: “Ta nói này chị gái à, cô không cần phải tự đa tình như thế đâu, chẳng lẽ cô cho rằng tất cả đàn ông trên thế giới này hỏi tên của cô đều muốn theo đuổi cô sao? Cho dù nói thế nào đi nữa, chúng ta cũng đã cùng nhau trải qua sinh tử, cũng nên hỏi tên nhau chứ.”

Cô gái kia gật đầu nói: “Được rồi, coi như có lý do chính đáng, ta nói cho ngươi biết tên của ta cũng chẳng sao. Ta tên là Dương Phàm, người của Vô Vi Phái. Mặc dù người tu hành môn phái của bọn ta không nhiều lắm, nhưng vẫn có chút danh tiếng trong giới. Ông nội của ta là Thiên Hồng Chân Nhân của Vô Vi Phái, ta từ nhỏ đã theo ông tu hành. Bạch Triển của Cửu Dương Hoa Lý Bạch là tiểu sư đệ của ta, là cháu ruột của bác hai Thiên Cơ Chân Nhân. Tên nhóc này gia nhập sau nhưng lại là đệ tử tiến bộ nhanh nhất trong số các đệ tử Vô Vi Phái. Ta nói như vậy rõ ràng rồi chứ?”

“Ôi trời ơi, tên nhóc này cũng mồm mép gớm nhỉ, ta cũng bị ngươi cuốn vào theo rồi đấy.” Dương Phàm liếc nhìn Cát Vũ, sau đó nói: “Nói cho ta biết tên nhóc nhà ngươi có lai lịch gì nào? Vừa rồi ta thấy ngươi thi triển thủ đoạn, hẳn là một chi của Mao Sơn, vai vế là Vân hay là Tùng thế?”

Dương Phàm thấy Cát Vũ còn trẻ, trông còn trẻ hơn mình mấy tuổi nên cho rằng hắn là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Mao Sơn. Phía trên núi Mao Sơn, các đạo sĩ có vai vế là Vân hay Tùng đều đã trên bốn mươi năm mươi tuổi, cô nói hắn có vai vế này đã là đề cao hắn rồi.

Ai ngờ Cát Vũ lắc đầu và nói: “Không phải.”

Dương Phàm sửng sốt,tò mò nhìn hắn nói: “Vậy ngươi là vai vế nào? Ta nhớ trên Mao Sơn không còn vai vế nào dưới Vân và Tùng nữa mà.”

Cát Vũ cười nói: “Ta thuộc vai vế Long.”

Vừa dứt lời, Dương Phàm đã giật mình, kinh ngạc che miệng lại, nhìn Cát Vũ bằng vẻ mặt không tin, một lúc sau mới nói: “Nhóc con này, ngươi dám lừa cả ta à? Có tin ta đánh cho ngươi một trận không? Vai vế không phải chuyện có thể nói lung tung được đâu, người trẻ nhất có vai vế Long cũng phải trên bảy mươi tuổi, ta đã từng gặp chưởng giáo Long Hoa Chân Nhân rồi.”

“Ta không lừa cô, ta chính là vai vế Long, sư huynh của ta chính là chưởng giáo Long Hoa Chân Nhân, bọn ta đều có chung một sư phụ là Trần Duyên Chân Nhân. Có điều ta đi theo sư phụ nên được thơm lây, ông ấy có vai vế khá lớn, sau khi trăm tuổi mới nhận ta làm đệ tử thân truyền. Biệt hiệu Long Viêm chính là tại hạ.” Cát Vũ nhìn Dương Phàm nhe răng cười.

Dương Phàm vẫn hoài nghi hỏi: “Ngươi… ngươi thật sự là vai vế Long ư?”

“Ta lừa cô làm gì chứ? Cô xem đi, thứ này chính là thánh khí Mao Sơn Thất Tinh Kiếm của Mao Sơn, thứ này không thể giả được.” Nói xong, Cát Vũ lấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ra.

Mặc dù tất cả bằng chứng đều chỉ ra rằng Cát Vũ là người thuộc vai vế Long của Mao Sơn, nhưng Dương Phàm vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tên nhóc trước mặt cô lại có vai vế ngang hàng với chưởng giáo Mao Sơn, còn đâu là công lý nữa.

Một lúc sau, Dương Phàm bình tĩnh lại, trong lòng đã gần tin tưởng lời nói của Cát Vũ, sau đó nói: “Ngươi đường đường là một người có vai về Long của Mao Sơn, cao đồ của Trần Duyên Chân Nhân mà lại chạy đến trường đại học Giang Thành để làm gì?”

“Hết cách rồi, ta bị sư phụ hãm hại. Mười mấy năm trước, ta và ông ấy tu hành trong thâm sơn cùng cốc, mới trở lại Mao Sơn được nửa năm, vẫn còn chưa kịp trải qua những tháng ngày thoải mái, thì lão già nói với ta sắp học thành tài rồi, cần xuống núi rèn luyện thêm, nên đã sắp xếp ta làm đội trưởng đội bảo vệ ở trường đại học Giang Thành này. Mới đầu ta còn tưởng ngày ngày sẽ được ngắm gái đẹp chứ, ai dè trong ngôi trường này còn cất giấu một toà nhà với nhiều quỷ vật bên trong như thế. Ta đã đến đây hai lần rồi, lần nào cũng suýt mất mạng trong này. Ta chưa từng thấy sư phụ nào mà lại đi hãm hại đồ đệ mình như thế.” Cát Vũ bất lực nói.

Lời kể của Cát Vũ khiến Dương Phàm bật cười khúc khích, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông, một lúc sau mới nói: “Đó là sư phụ ngươi thương ngươi đấy. Vừa xuống núi đã chọn cho ngươi một nơi rất lợi hại, một khi ngươi có thể tiêu diệt đám quỷ vật trong toà nhà đó, thì rất có thể sẽ mạnh lên, gặp càng nhiều đau khổ thì con người càng thêm mạnh mẽ.”

Nghe những lời của Dương Phàm thấy cũng có lý, Cát Vũ phát hiện ra cô gái trẻ Dương Phàm là người tu hành đầu tiên hắn gặp được sau khi xuống núi.

“Ngươi thấy khá hơn chưa?” Dương Phàm lại hỏi.

Cát Vũ từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, tuy vẫn còn hơi chóng mặt, nhưng so với lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều, hắn chậm rãi đi vài bước, hẳn là không thành vấn đề.

Hắn nói: “Tốt hơn nhiều rồi, tự mình đi về chắc chắn không sao đâu.”

“Thật ra khi ta còn học ở đây cũng đã từng đến nơi này, ta có thể cảm nhận được phong ấn dưới tượng Quan Công, phong ấn đó thực sự rất mạnh nên quỷ vật không ra được. Ai ngờ ta mới chỉ tốt nghiệp một năm mà quỷ vật đó đã bắt đầu hại người rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc