MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Chính sự chậm trễ này lại khiến thêm nhiều lọn tóc dài lao tới, trói chặt hai chân và tay của Cát Vũ, một luồng sức mạnh kéo Cát Vũ về phía nữ quỷ Phượng Di.

Cát Vũ cắn chặt răng, cố gắng kết một pháp quyết, dùng nhất chiêu Thiên Cân Truỵ làm cho thân thể của hắn trong chốc lát trở nên nặng ngàn cân, nhưng hắn vẫn không thể ổn định thân hình, vẫn bị kéo về phía nữ quỷ.

Hắn vội quay lại đối mặt với bà ta, ngay lập tức kết pháp quyết khống chế Mao Sơn Thất Tinh Kiếm để đối phó với bà ta. Mao Sơn Thất Tinh Kiếm cũng bị mái tóc đen của nữ quỷ quấn quanh, dưới sự thúc giục của pháp quyết đã phát ra từng đợt âm thanh vù vù, hoàn toàn không thể chịu nổi sự khống chế.

Mái tóc đen kia là từ âm sát lực biến thành, giờ nó quấn quanh thánh khí Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, lập tức khiến từng đợt khói trắng bốc lên nghi ngút. Điều đó cũng đủ thấy nữ quỷ phải chịu đau đớn đến mức nào, nhưng mái tóc đó vẫn quấn chặt lấy pháp khí, quyết tâm muốn lấy mạng Cát Vũ.

Giờ thì hay rồi, Cát Vũ không thể cử động toàn bộ cơ thể của mình, đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của nữ quỷ.

Kết thúc rồi, xem ra hôm nay sẽ phải bỏ lại cái mạng nhỏ tại toà nhà này rồi.

Vốn dĩ còn tưởng rằng mình đến đây liều mạng đánh nữ quỷ, nào ngờ chính mình lại bị thương, bây giờ chẳng còn bản lĩnh để chống lại nữ quỷ.

Một nỗi tuyệt vọng khó tả dâng lên trong lòng Cát Vũ, hắn nhanh chóng bị nữ quỷ dùng tóc dài kéo tới, còn cách bà ta chưa đến nửa thước.

Điều đáng sợ hơn nữa là khuôn mặt của nữ quỷ i đã trở nên vô cùng gớm ghiếc vì tức giận, những mạch máu đỏ chằng chịt như rễ cây vô cùng đáng sợ. Ngay cả một đạo sĩ như Cát Vũ đã từng nhìn thấy vô số quỷ vật cũng không thể chống lại.

Rồi đột nhiên, nữ quỷ duỗi bàn tay tái nhợt có móng tay màu đỏ ra, đặt trên bả vai Cát Vũ, bỗng bả vai hắn như chùng xuống, giống như có ngọn núi đè lên vai vậy.

“Tiểu đạo sĩ… lần trước ta đã để ngươi chạy trốn, ngươi không nên quay lại nơi này, thế mà ngươi cứ tới đây, sao ta có thể tha mạng cho ngươi được.” Nữ quỷ Phượng Di nặng nề nói.

“Đồ quỷ vật, ta không biết khi ngươi còn sống có oan khuất gì, nhưng ngươi không thể gieo rắc oán khí cho người khác được. Ngươi đã làm điều ác ở đây hơn trăm năm rồi, đã hại không biết bao nhiêu mạng người vô tội. Oán khí cũng nên được hoá giải rồi, cho dù hôm nay ta có chết tại đây, thì ngươi cũng khó thoát được cảnh hồn bay phách tán.” Cát Vũ vẫn hết lời khuyên nhủ.

Đột nhiên nữ quỷ kia cười một cách điên cuồng: “Oan khuất mà ta phải chịu có thiên địa chứng giám, ta phải tàn sát hết người trong thiên hạ mới thoả lòng. Nếu oán khí trong lòng ta có thể hoá giải, thì không phải đợi đến hôm nay… Đừng nói là ngươi, mà ngay cả sư phụ của ngươi đến đây cũng giống nhau mà thôi, không thể ra khỏi nơi này.”

Bất chợt nữ quỷ há to miệng ra, từ trong miệng bà ta phát ra một lực hút rất mạnh, Cát Vũ cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân đều có một loại đau đớn như bị xé rách, thần hồn đã bị kéo như muốn thoát ra khỏi cơ thể.

Cát Vũ sợ đến mức dựng hết cả da gà, nữ quỷ này muốn nuốt chửng thần hồn của hắn, vậy đồng nghĩa với việc sẽ bị hồn bay phách tán, có chết cũng không được đầu thai.

Trong lúc chịu đựng cơn đau tột cùng, Cát Vũ âm thầm cắn đầu lưỡi, sau đó ấn đầu lưỡi dính máu vào hàm trên, cố hết sức dùng đầu lưỡi vẽ một lá bùa trên đó.

Vào lúc thần hồn sắp bị rút r4 khỏi cơ th3, Cát Vũ bất ngờ há miệng ra, một cái lưỡi đầy máu hoà lẫn với bùa trảm quỷ bắn vào mặt nữ quỷ.

Máu trên đầu lưỡi hoà lẫn với ký hiệu của lá bùa chẳng khác gì một chai axit sunfuric bắn tung tóe vào mặt nữ quỷ kia.

Nữ quỷ Phượng Di hét lên một tiếng thảm thiết, lấy hai tay che mặt đầy đau đớn.

“Aaa… Ta phải giết ngươi... Ta nhất định phải giết ngươi!”

Nữ quỷ Phượng Di gào thét, sau khi Cát Vũ phun ra một ngụm máu từ đầu lưỡi, mái tóc dài quấn quanh người đột nhiên buông lỏng ra, Cát Vũ cũng lăn ra đất.

Mặc dù lúc này Cát Vũ đã kiệt sức, cơ thể như bị một chiếc xe tải lớn đè lên, nhưng hắn cũng không dám chậm trễ, cắn răng nhặt Mao Sơn Thất Tinh Kiếm chống đỡ thân thể yếu ớt của mình lên, vừa loạng choạng đi ra cửa vừa hét lớn: “Mọi người, đi theo ta…”

Vừa dứt lời, những quỷ vật đang chiến đấu với đám lệ quỷ trong tòa nhà hóa thành nhiều luồng khí tức khác nhau, bay về phía Tụ Linh Tháp.

Cát Vũ loạng choạng đi tới, quơ lấy Tụ Linh Tháp trên mặt đất lên, đi về phía cửa.

Nhưng sát khí màu đen cuồn cuộn trước mặt vẫn cản đường hắn.

Lúc này nữ quỷ Phượng Di cũng đã phản ứng lại, dẫn theo đám lệ quỷ phía sau xông ra chém giết.

Chết tiệt, xem ra không còn cách nào để sống sót ra ngoài rồi.

Ngay khi Cát Vũ cảm thấy tuyệt vọng nhất, một ánh sáng vàng xuyên qua luồng sát khí màu đen bay thẳng đến bao trùm Cát Vũ.

Đó là ánh sáng vàng từ gương bát quái.

Cát Vũ đã tuyệt vọng lại lấy hết can đảm, lấy theo hai pháp khí mà chạy về phía cửa với tốc độ nhanh nhất.

Khoảng cách mười mét ngắn ngủi này giống như là cả một cuộc đời dài vậy.

Cuối cùng hắn cũng đi ra ngoài, thấy cô gái kia đang đứng ở ngoài cổng toà nhà, một tay cầm chiếc gương bát quái, tay kia không ngừng vẫy về phía Cát Vũ: “Mau lên... mau lên! Nếu không sẽ không kịp đấy.”

Hàng trăm lệ quỷ gào thét sau lưng hắn. Những luồng sát khí màu đỏ và đen trộn lẫn vào nhau đang bay về phía Cát Vũ. Lúc này, Cát Vũ không dám quay đầu lại. Sau khi chạy thoát ra khỏi toà nhà, hắn nhún mình nhảy qua bức tường, Cát Vũ đã kiệt sức, ngã nhào từ trên tường xuống đất rất mạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc