MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Hết cách rồi, Cát Vũ đành phải cúp điện thoại, ngồi xuống bên cạnh Đàm gia rồi lặng lẽ chờ quản gia Lưu xuất hiện.

Điều Cát Vũ nghĩ chính là có thể đàm phán chuyện này một cách hữu nghị là tốt nhất, ý tưởng biến Đàm gia thành một tên ngốc cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Với thế lực của Đàm gia ở Giang Thành, mặc dù biến ông ta thành kẻ ngốc thì cũng chẳng phải là kế sách vẹn toàn gì. Bên cạnh Đàm gia vẫn còn có những người khác, ví dụ như Ô Nha và Đình tỷ. Nhất là Đình tỷ, cô ta có tiếng là gái hồng lâu ở Giang Thành, cũng có thể thông qua người của chính phủ mà gây phiền phức cho hắn, nhưng hắn cũng không thể biến cô ta thành kẻ ngốc được mà đúng không?

Hắn và Đình tỷ không có thâm thù đại hận gì, có lẽ cô ta cũng không làm chuyện gì táng tận lương tâm, nếu hắn thật sự làm như vậy thì sẽ áy náy với lương tâm tu hành của mình.

Đàm gia nhìn thấy Cát Vũ đột nhiên ngồi đó bất động, trong lòng không khỏi bối rối, không biết Cát Vũ muốn làm gì với mình, nhưng cũng chỉ lo lắng ngồi đó.

Đàm gia đã ở Giang Thành nhiều năm nhưng chưa từng có giây phút nào căng thẳng như vậy, sinh tử hoàn toàn nằm trong tay người khác.

Không lâu sau, chỉ khoảng nửa tiếng là quản gia Lưu đã đẩy cửa phòng bước vào.

Vừa vào đã nhìn thấy đầy người nằm la liệt trong đó, còn Đàm gia và Cát Vũ đang ngồi trên ghế sô pha. Đầu tiên lão ta sửng sốt, sau đó cũng đã nhanh chóng hiểu được sự việc.

Loại tình huống này chính là Đàm gia đã trêu chọc Cát Vũ, sau đó đã bị Cát Vũ dạy cho một bài học.

Mà Đàm gia đang lo lắng ngồi trên sô pha thì sững sờ khi nhìn thấy quản gia Lưu bước vào. Ông ta vô cùng sửng sốt, vội vàng đứng dậy đón quản gia Lưu và cung kính nói: “Quản gia Lưu, sao ngài lại đến đây?”

Quản gia Lưu không hề để ý tới Đàm gia, mà đi tới bên cạnh Cát Vũ, hơi cúi đầu, lo sợ nói: “Cát đại sư, chuyện này là sao ạ?”

Cát Vũ đảo mắt liếc nhìn quản gia Lưu, cũng chẳng nhiều lời.

Sắc mặt của quản gia Lưu lập tức trầm xuống, tức giận nhìn Đàm gia nói: “Tiểu Đàm, chuyện này là sao?”

“Quản gia Lưu… ta… ta…” Đàm gia muốn nói nhưng lại thôi, lúc này trên trán đã đổ mồ hôi ròng ròng.

Đàm gia không ngờ quản gia Lưu lại tìm tới tận đây, nhìn ông ta đối xử với Cát Vũ cung kính như thế, khẳng định là có quen biết, hơn nữa quan hệ cũng không giống như bình thường.

Mặc dù quản gia Lưu là quản gia của nhà họ Trần ở thành phố Giang Thành, nhưng lão ta không phải người thường.

Đặc biệt nhà họ Trần được coi là nhà giàu nhất tỉnh Nam Giang, nhà họ Trần kinh doanh bất động sản và có khối tài sản hàng chục tỷ tệ. Sở dĩ Đàm gia có được như hôm nay là nhờ có sự giúp đỡ của nhà họ Trần, sau lưng họ có các thế lực rất phức tạp.

Chỉ cần một câu nói của nhà họ Trần cũng đủ để gi3t ch3t Đàm gia, dù sao thì nền tảng của Đàm gia cũng không sạch sẽ, chỉ cần phía trên có người kiểm tra thì Đàm gia sẽ nhanh chóng sụp đổ.

Nếu nói khó nghe thì Đàm gia chỉ là một con chó do nhà họ Trần nuôi mà thôi.

Nếu bên ngoài nhà họ Trần có chuyện gì không dễ giải quyết, thì sẽ để Đàm gia ra mặt làm thay, chẳng khác nào thả chó cắn người.

So với khối tài sản kếch xù của nhà họ Trần thì giá trị vài trăm triệu của Đàm gia cũng chẳng là cái thá gì.

Chỉ cần quản gia Lưu thổi gió bên tai của lão gia tử Trần Nhạc Thanh thì cuộc sống của Đàm gia sẽ chẳng dễ dàng gì, làm sao ông ta dám vô lễ với quản gia Lưu chứ.

“Là các ngươi đắc tội Cát đại sư à? Có phải lại ỷ thế hiếp người không?” Quản gia Lưu quát hỏi.

“Quản gia Lưu, chuyện này...”

“Bốp!” Quản gia Lưu không đợi Đàm gia nói hết câu đã tát vào mặt ông ta một cái như trời giáng, khiến thân thể Đàm gia giật nảy mình. Khuôn mặt ông ta đỏ bừng sưng tấy, nhưng lại không dám cử động.

“Tiểu Đàm, ngươi cũng to gan quá nhỉ? Ngươi có biết Cát đại sư là ai không? Ngài ấy là ân nhân cứu mạng gia chủ của nhà ta, là khách quý của nhà họ Trần. Ngươi đắc tội với Cát đại sư thì chính là đắc tội với nhà họ Trần, hậu quả này ngươi gánh nổi không?” Quản gia Lưu tức giận nói.

Đàm gia lại sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía Cát Vũ. Ông ta ôm mặt rồi nói bằng giọng oan ức: “Quản gia Lưu, ta không biết Cát… Cát đại sư lại là bạn của nhà họ Trần, nếu biết thì có đánh chết, ta cũng không dám chống đối với Cát đại sư. Chuyện này là ta sai rồi, ta sai rồi…”

“Xin lỗi ta thì có ích gì chứ, Cát đại sư phải tha thứ cho ngươi mới được. Nếu dựa vào bản lĩnh của Cát đại sư thì sẽ dễ dàng giết ngươi như giết một con kiến. Ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đối đầu với Cát đại sư vậy hả?” Quản gia Lưu càng nói càng tức giận, rồi đá một cái vào mông của Đàm gia.

Đàm gia vội vàng đi đến bên cạnh Cát Vũ, cúi người, tự tát mình mấy bạt tai liên tục, lúc này mới kinh sợ nói: “Cát đại sư… nếu ngài nói mình có quen biết với nhà họ Trần thì chúng ta sẽ không đến nỗi này rồi, người một nhà mà đánh đấm lẫn nhau thì không hay lắm. Là Đàm Xung ta không phải, chỉ mong Cát đại sư giơ cao đánh khẽ mà tha cho ta.”

“Cát đại sư, đúng là Đàm Xung không biết ngài nên mới va chạm với oai vũ của Cát đại sư, xin ngài hãy nể mặt nhà họ Trần mà tha cho Tiểu Đàm một mạng được không? Nếu ngài còn chưa hết giận thì ta còn có một cách.”

Vừa nói xong, quản gia Lưu nhặt một thanh mã tấu sắc bén trên mặt đất lên, ném đến trước mặt Đàm Xung, rồi nói với Cát Vũ: “Cát đại sư, ngài muốn bộ phận nào trên cơ thể của ông ta? Ngoại trừ phần đầu thì ngài có thể cắt bất cứ bộ phận nào trên cơ thể ông ta, chỉ cần ngài hết giận và tha cho cái mạng chó này của ông ta là được.”          

Cát Vũ khẽ mỉm cười nhìn Đàm gia, lúc này Đàm gia mới nhặt cây mã tấu trên mặt đất lên, tay cầm thanh mã tấu cũng run lên bần bật.

“Vậy hãy lấy một cánh tay của ông ta đi.” Cát Vũ thờ ơ nói.

Quản gia Lưu quay đầu nhìn Đàm gia, Đàm gia nuốt nước bọt rồi chống tay lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cát đại sư, tay trái hay tay phải?”

“Tay trái.” Cát Vũ nói.

Nhìn thấy mã tấu sắp chém vào tay, Cát Vũ khẽ búng ngón tay, một đồng tiền b4n về phía thanh mã tấu. Chỉ nghe thấy tiếng keng vang lên, bàn tay đang nắm chặt cây mã tấu kia chợt chấn động. Đôi môi của ông ta hơi run lên, mã tấu bị rơi tuột khỏi tay, nhanh chóng rơi xuống đất.

Sàn nhà bằng đá cẩm thạch cứng ngắt bị lõm xuống một lỗ sâu, cây mã tấu kia đã cắm trên mặt trận, phát ra tiếng kêu keng keng.

Quản gia Lưu và Đàm gia đều giật mình nhìn cây mã tấu cắm trên mặt đất.

Bình luận

Truyện đang đọc