MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Cát Vũ quay đầu nhìn tên tóc tím, gằn từng chữ, nói: “Đây là do ngươi nói đấy, chờ lát nữa cha ngươi tới, ngươi sẽ bị đánh thảm hại cho mà xem.”

Tên tóc tím cho rằng Cát Vũ bị điên rồi, trên đời này làm sao có người cha nào không bao che cho con trai mình, mà lại đi bênh vực một tên bảo vệ xa lạ chứ? Tự đánh người mình à?

Thật là một trò đùa quốc tế.

“Nhóc con, bây giờ ngươi cứ mạnh miệng đi, lát nữa cha ta đến sẽ là giờ khóc của ngươi! Hôm nay ta không kêu cha đánh gãy chân ngươi, thì ta không phải họ Đàm.” Tên tóc tím tức giận đến tím mặt, nếu không phải hắn ta đánh không lại Cát Vũ, thì đã xông lên liều mạng với hắn rồi.

“Được, nếu ngươi không mang họ Đàm thì mang họ Cát đi. Nhưng ta lại không thể thu nhận đứa con như ngươi được, con nuôi ta cũng không cần.” Cát Vũ cười nói.

Tên tóc tím sắp điên lên rồi, đánh cũng không đánh lại, mắng cũng không mắng lại, thật sự không biết ở đâu ra một tên chết tiệt như vậy.

Hôm nay mọi chuyện chẳng thuận lợi chút nào, hôm qua cha của hắn ta mới thắng cược được một trận đấu, hắn ta phải vất vả lắm mới nhõng nhẽo xin được một món tiền. Mới sáng sớm hắn ta đã đi mua một chiếc xe thể thao trị giá năm trăm vạn về, vừa ra khỏi Tứ Nhi Tử chưa được bao lâu đã bị người ta đụng phải.

Đây là xe mới, còn chưa kịp sử dụng đã phải gửi đi sửa, làm sao hắn ta không bực mình cho được? Thế là hắn ta đã tát cha của Tô Mạn Thanh mấy cái ngay tại chỗ.

Sau đó Cát Vũ và Tô Mạn Thanh đến, xe bị đập phá, người lại bị đánh, giờ lại bị mắng chửi.

Tên tóc tím thực sự cảm thấy mình sắp nổ tung rồi.

Hắn ta chỉ mong cha mình mau mau đến đây, đánh cho Cát Vũ một trận thì may ra mới nuốt trôi cục tức này.

Cát Vũ bình tĩnh tìm một bậc hành lang rồi ngồi xuống, trong khi cha con Tô Mạn Thanh đều tỏ ra căng thẳng, đặc biệt là cha của Tô Mạn Thanh là Tô Thành Nghiệp sợ hãi vô cùng. Một nhân vật nhỏ nhoi như ông sao lại dám đắc tội với một lão đại như Đàm gia, thủ lĩnh của thế lực ngầm ở Giang Thành chứ? Đàm gia có lòng dạ nham hiểm, chưa kể chuyện gì cũng dám làm, có khi đánh gãy hai chân của ông cũng còn nhẹ đó.

Ông khuyên Cát Vũ dẫn con gái mình mau chạy đi, bản thân ông sống hay chết không quan trọng, đừng để con gái phải chịu khổ theo mình là được. Thế nhưng Cát Vũ lại nói không sao, căn bản là không có ý định rời khỏi đây.

Vì vậy Tô Thành Ngiệp lại thuyết phục Tô Mạn Thanh chạy đi trước, để hai người ở lại đây, nhưng Tô Mạn Thanh không có ý định rời đi, dù thế nào cũng phải ở lại.

Tô Thành Nghiệp cũng đành bất lực, từng phút từng giây ở đây đều là sự giày vò.

Tô Mạn Thanh và Cát Vũ đã từng gặp Đàm gia ở Ngọc Hoàng Cung một lần, hai người đã tuốt kiếm giương nỏ đánh nhau một trận. Sau khi cô rời khỏi Ngọc Hoàng Cung, không biết Cát Vũ và Đàm gia đã giải quyết với nhau thế nào, nhưng cuối cùng Cát Vũ đã yên lành đi ra ngoài, nói đã giải hoà với Đàm gia rồi.

Đến bây giờ, Tô Mạn Thanh vẫn không biết mối quan hệ giữa Cát Vũ và Đàm gia là gì.

Nhưng lần này, Cát Vũ lại đắc tội với Đàm gia, còn đánh con trai ông ta, chắc chắn Đàm gia sẽ không nhịn nữa đâu.

Trong lòng Tô Mạn Thanh cũng hơi lo lắng, nhưng nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên mặt Cát Vũ,Tô Mạn Thanh cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, cho dù Cát Vũ xảy ra chuyện gì cũng vẫn luôn giữ một thái độ bình tĩnh không hề thay đổi sắc mặt này.

Cứ đối đầu như vậy khoảng hai mươi phút thì có hai chiếc xe địa hình Mercedes-Benz màu đen dừng lại bên kia đường, hàng chục người lần lượt từ trên xe bước xuống.

Người dẫn đầu là một tên đàn ông to lớn cao gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, đó chính là Ô Nha, thủ hạ mạnh nhất dưới trướng Đàm gia.

Phía sau chính là Đàm gia, vẻ mặt u ám, chậm rãi đi về phía bên này.

Phía sau Đàm gia có bảy tám tên đàn ông cao to mặc vest đen, đeo kính râm, đoàn người này đi trên đường với khí thế hùng hồn, rất nhiều người qua đường nhìn thấy vội tránh ra.

Tên tóc tím vừa thấy Đàm gia đi tới đã vô cùng kích động, vội vàng ôm lấy lồng nguc đau nhức vừa bị Cát Vũ đánh ra nghênh đón.

“Cha, cuối cùng cha cũng tới rồi... Người đánh con vẫn chưa rời đi, lại còn đập nát chiếc xe con mới mua! Nhìn xem, xe nát bét hết rồi!” Tên tóc tím ôm cánh tay Đàm gia nói.

Đàm gia liếc nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ, thấy chiếc xe đã bị đập thành sắt vụn hoàn toàn, còn có một cặp cha con đang đứng đối diện với vẻ mặt lo lắng.

Cát Vũ đang ngồi trên bậc thềm và bị chiếc Volkswagen của Tô Thành Nghiệp chặn lại, nên Đàm gia không phát hiện ra sự tồn tại của Cát Vũ.

Trong toàn bộ Giang Thành, ai dám khiêu khích Đàm gia chứ?

Con trai của mình bị đánh, xe bị đập nát, đây chẳng khác nào tát vào mặt ông ta.

Trong nháy mắt ánh mắt Đàm gia đã trở nên u ám, nghiến răng cành cạch.

“Chết tiệt, ai to gan đến mức dám đánh cả con trai của Đàm gia hả? Ta thật sự muốn nhìn xem kẻ nào đã ăn gan hùm mật gấu thế?” Ô Nha tức giận nói, dẫn theo một đám bảy tám tên đàn ông cao to tiến về phía Tô Thành Nghiệp.

Khi vừa đi tới trước mặt, ánh mắt đầu tiên quét đến Tô Mạn Thanh đang ở bên cạnh, cô gái này đẹp thật, hình như đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó thì phải, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

“Là ngươi đã đánh con trai của Đàm gia ư?” Ô Nha tức giận chỉ vào Tô Thành Nghiệp.

Tô Thành Nghiệp run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, không dám nói một lời.

“Không phải ông ấy, là ta.” Cát Vũ đang ngồi trên bậc thềm bèn đứng dậy, khẽ phủi nhẹ vào mông rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Ô Nha sững sờ một lúc, vừa nhìn thấy người đứng lên là Cát Vũ thì thót tim, nuốt một ngụm nước miếng.

“Vũ… Vũ gia…” Ô Nha há hốc miệng, run giọng nói.

Lúc này Đàm gia cũng nhìn thấy Cát Vũ, cơn tức giận của ông ta lập tức bị cuốn đi, tất cả đều biến thành sự ngạc nhiên.

“Cha, tên nhóc này đã đánh con, đánh chết hắn đi.” Tên tóc tím chỉ vào Cát Vũ, tức giận nói.

“Ngươi câm miệng cho ta! Đến lượt ngươi nói chuyện với Vũ gia hả?” Đàm gia tát vào gáy của tên tóc tím kia, hắn ta bị đánh bất ngờ khiến trong lòng càng thêm ấm ức, khó hiểu hỏi: “Cha, sao cha lại đánh con? Là tên nhóc này đã đánh con mà.”

“Vũ gia… sao ngài lại ở đây?” Đàm gia không hề để ý đến con trai mình, cẩn thận nhìn Cát Vũ rồi nói.

“Thằng con trời đánh của ngươi đã đánh cha của Tô Mạn Thanh, ta chỉ tiện đường ghé vào xem, nào ngờ tên nhóc này còn định đánh cả ta, nên ta chỉ đành thay ngươi dạy dỗ hắn ta một trận thôi.” Cát Vũ cười nói.

Mẹ kiếp, thằng con mình chọc ai không chọc, thế mà lại chọc vào Cát vũ chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc