MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Lý Hoa Khang chợt cảm thấy rùng mình.

Đúng vậy, gia đình hắn ta sở hữu một nhà máy rượu, cùng lắm thì tài sản chỉ có mấy ngàn vạn. Còn sản nghiệp của Đàm gia là hơn phân nửa các tụ điểm ăn chơi ở thành phố Giang Thành, làm sao ông ta lại để mắt đến một công ty nhỏ nhoi của cha hắn ta chứ, đây hoàn toàn không phải là cùng một đẳng cấp.

Tiêu rôi, tiêu rồi... Lý Hoa Khang cảm giác hôm nay mình chết chắc rồi, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được hắn ta.

Bây giờ hắn ta rất hối hận, vốn định ra oai trước mặt mọi người, nhưng bây giờ lại rơi vào rắc rối lớn, nhìn dáng vẻ của Đàm gia như vậy, chắc chắn chuyện này chẳng tốt lành gì rồi.

Tống Hồng Viễn định đứng ra nói mấy câu giúp Lý Hoa Khang, nhưng khi tưởng tượng đến gia thế của mình còn không bằng Lý Hoa Khang, ngay cả một tên du thủ du thực Hổ ca của phố ăn vặt còn không nể mặt cha hắn ta thì Đàm gia trước mặt càng không có khả năng.

Vì thế hắn ta nhìn về phía Phạm Hạ cách đó không xa bằng ánh mắt cầu cứu, cha của Phạm Hạ là cục trưởng cục vệ sinh thành phố Giang Thành, hẳn là người nhà nước sẽ có tác dụng, chắc Đàm gia sẽ hơi kiêng nể.

Phạm Hạ cũng không nắm chắc, thế lực của Đàm gia lớn mạnh như vậy, đừng nói là thành phố Giang Thành, mà ngay cả các mối quan hệ trong tỉnh cũng rất lớn mạnh. Sau một lúc do dự, cuối cùng Phạm Hạ vẫn quyết định ra mặt nói vài câu.

Nói xong, Phạm Hạ quay đầu nhìn về phía Đình tỷ ở cách đó không xa với vẻ mặt tha thiết.

Đình tỷ có quen biết với Phạm Hạ, cha của hắn ta đã từng dẫn hắn ta đi ăn cơm với Đình tỷ, nên cũng coi như có qua lại.

Tuy nhiên, chuyện này đã khiến Đàm gia rất tức giận, người bị đánh chính là em vợ của ông ta, điều này chẳng khác nào tát vào mặt ông ta chứ. Đình tỷ cũng không dám nói gì, chỉ khẽ nhắc nhở Đàm gia: “Đàm ca, cha của Tiểu Phạm là cục trưởng cục vệ sinh, ngài xem…”

Đàm gia quay lại liếc nhìn Đình tỷ, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói sắc bén: “Đây là chuyện của đàn ông, ở đâu có chỗ cho cô xen vào vậy?”

Toàn thân Đình tỷ run rẩy, bèn lập tức ngậm miệng lại.

Mọi người thấy ngay cả Phạm Hạ ra mặt cũng vô ích nên trong lòng như chìm xuống đáy.

Ở đây Phạm Hạ là người duy nhất có thể dựa vào, ngay cả tên tuổi của cha hắn ta còn vô dụng, thì mọi người chỉ có thể làm con cừu đợi bị giết thịt thôi.

Lúc này Phạm Hạ cũng á khẩu, cứ đứng đực ra đó như khúc gỗ, trông cực kỳ gượng gạo.

Đúng lúc này, ánh mắt sắc bén của Đàm gia nhìn lướt qua đám người Lý Hoa Khang và Phạm Hạ, thấy cách đó không xa có mấy cô gái cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là Vương Bàn Đồng là bạn gái của Phạm Hạ. Cô ta có mái tóc ngắn, khí chất nổi bật, chắc chắn là một người đẹp hiếm có.

Quan trọng nhất đây chính là mấy cô em sinh viên, tuổi trẻ phơi phới, mấy người th00 tuc ở đây không thể sánh bằng. Điều này khiến cho một người đã lăn lộn chốn hồng trần lâu năm như Đàm gia cũng không chịu được mà động lòng.

Căn phòng mà Đàm gia đang ở là phòng riêng lớn nhất trong Ngọc Hoàng Cung, được chuẩn bị đặc biệt cho Đàm gia. Ánh đèn bên trong mờ mờ ảo ảo nên ông ta không chú ý thấy Tô Mạn Thanh và Cát Vũ đang ở phía sau.

Nếu Đàm gia nhìn thấy một người đẹp cực phẩm như hoa hậu giảng đường Tô Mạn Thanh, thì có lẽ còn cảm thấy khác biệt hơn nữa.

Sau khi trầm ngâm một lúc, Đàm gia chỉ tay vào Vương Bàn Đồng nói: “Dẫn cô gái đó đến đây.” Ngay lập tức, hai người đàn ông mạnh mẽ bước đến chỗ Vương Bàn Đồng, khiến cô ta hốt hoảng tái mặt và hét lớn: “Không... đừng... tôi không qua đâu.”

Phạm Hạ hoảng sợ, suýt nữa đã định quỳ xuống trước mặt Đàm gia mà không ngừng van xin: “Đàm gia… Cầu xin ngài hãy thả cô ấy đi… Cô ấy là bạn gái của ta, nếu ngài động vào cô ấy, chắc chắn cha ta sẽ tức giận...”

Hai người đàn ông mạnh mẽ mặc vest đã đi đến trước mặt Vương Bàn Đồng, rồi bắt cô ta đến trước mặt Đàm gia, mặc cho cô ta giãy giụa cũng vô ích, làm sao cô ta có thể chống lại hai tên đàn ông cao to lực lưỡng chứ.

Phạm Hạ bị doạ cho sợ hãi, lại lấy cha của mình ra làm bức bình phong lần nữa, Đàm gia nghe mấy lời ấy thì ánh mắt sắc lạnh, quay đầu về phía Phạm Hạ, nặng nề nói: “Ngươi vừa nói gì? Có dám lặp lại lần nữa không? Sao ta nghe ý của ngươi giống như đang uy hiếp ta thế nhỉ? Một cục trưởng nhỏ nhoi ở thành phố Giang Thành mà cũng dám ra oai trước mặt ta à, ngươi thử gọi điện cho cha ngươi xem ông ta có dám đến đây không?”

Phạm Hạ biết mình đã lỡ lời nên vội vàng sửa lại: “Không không không, Đàm gia, ý ta không phải như vậy. Ý của ta là bọn ta còn nhỏ, chỉ là sinh viên… cầu xin ngài hãy tha cho bọn ta. Bọn ta sẽ bồi thường tiền, bồi thường bao nhiêu xin ngài cứ ra giá đi ạ…”

Đàm gia bật cười ha hả rồi nói: “Ngươi cảm thấy Đàm gia ta là người thiếu tiền à?”

Đúng vậy, Đàm gia là người thiếu tiền ư?

Hầu hết các tụ điểm ăn chơi của Giang Thành đều là tài sản của ông ta, giá trị ít nhất cũng phải mấy triệu tệ, đối với một đại lão như ông ta mà bồi thường mấy trăm vạn thì chẳng là cái thá gì cả.

Đàm gia mà lại thích tiền của họ hay sao?

Vương Bàn Đồng nhanh chóng bị đưa đến trước mặt Đàm gia, cô ta sợ hãi đến mức khóc nức nở, toàn thân run lấy bẩy, trông thật đáng thương.

Đàm gia thưởng thức thật kỹ Vương Bàn Đồng rồi lại liếc nhìn qua Lưu Hi Nhược, thậm chí còn nhìn cả bạn gái của Lữ Ngọc Long, cô ta trông giống như một cô gái khiêu vũ thoát y vậy.

Nhan sắc của mấy cô gái trẻ này đều thuộc dạng thượng thừa, nhất là Vương Bàn Đồng, dáng người hoàn hảo, ngũ quan đẹp đẽ.

Lúc này, Đàm gia vẫn chưa thấy Tô Mạn Thanh và Cát Vũ đã bị đám người che lại ở phía sau.

“Được rồi, hôm nay ta thấy vui nên sẽ tha cho các ngươi một mạng, có điều mấy đứa con gái phải ở lại uống với ta vài chén rượu, những người còn lại có thể rời đi.” Đàm gia nói.

Nghe đến đây, mọi người đều bàng hoàng.

Muốn tất cả các cô gái đều ở lại ư… Thanh danh của Đàm gia cũng chẳng tốt đẹp gì, ai biết được nếu để mấy cô gái ở lại sẽ xảy ra chuyện gì chứ, huống hồ trong căn phòng này chỉ toàn là mấy tay đàn ông lực lưỡng như loài hổ sói, vậy thì nguy to rồi.

“Đàm gia…” Phạm Hạ định nói gì đó, nhưng Đàm gia đã tát cho hắn ta một cái, toàn thân Phạm Hạ run b4n lên.

“Cút ngay, nếu không cút, hôm nay đám người các ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này.” Đàm gia nổi giận.

Sự việc đã đến mức này, nhiều lời cũng vô ích, thà đi mấy người còn tốt hơn tất cả đều ở lại, Lý Hoa Khang và Tống Hồng Viễn cảm thấy như được đại xá.

Lúc này mấy tên đàn ông phía sau Đàm gia đã bước lên chuẩn bị đuổi mọi người ra ngoài, đúng lúc đó, trong một góc phòng có tiếng cười lạnh lùng vang lên: “Còn tưởng Đàm gia ở thành phố Giang Thành là nhân vật thế nào, thì ra cũng là cái thứ chẳng ra gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc