MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Người của toàn bộ đại học Giang Thành theo đuổi Tô Mạn Thanh ngày tăng một nhiều, hoặc là cậu ấm con nhà giàu có tiền, hoặc là con ông cháu cha, suốt ngày chắn ở dưới ký túc xá của Tô Mạn Thanh để mời nàng đi ăn tối. Tô Mạn Thanh chưa bao giờ đồng ý đi một mình. Vậy mà hôm nay Tô Mạn Thanh lại mời một nhân viên bảo vệ của trường đi ăn tối!

Ngoài vẻ ngoài điển trai và khí chất đặc biệt, chàng bảo vệ này cũng không có chỗ nào thần kỳ, sao hoa hậu giảng đường của Đại học Giang Thành lại thích một chàng bảo vệ như vậy chứ?

Tô Mạn Thanh vốn là một cảnh đẹp ở Đại học Giang Thành, đi đến đâu cũng có người chú ý.

Sau khi có người nhìn thấy Tô Mạn Thanh đến gần phòng bảo vệ của trường, chẳng mấy chốc đã có người nhiều chuyện dừng lại quan sát để xem chuyện gì đang xảy ra.

Có mấy nam sinh nghe thấy Tô Mạn Thanh mời Cát Vũ đi ăn tối, đặc biệt là những người ái mộ Tô Mạn Thanh, thực sự hận đến nghiến răng, đều có tâm tình đau lòng và phẫn nộ.

Cũng có mấy nam sinh nhanh chóng nắm chặt tay, hận không thể đi lên hành hung Cát Vũ một trận.

Đối với bàn tay mảnh khảnh mà Tô Mạn Thanh duỗi ra, Cát Vũ cũng không có vươn tay nắm lấy, mà là nheo mắt tiếp tục nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo tuyệt diệu của Tô Mạn Thanh.

Lọt vào mắt người khác, Cát Vũ lúc này trông có vẻ phóng túng, nhưng thật ra không phải, Cát Vũ thật ra đang quan sát âm khí trên mặt Tô Mạn Thanh.

Một khi con người lây dính tà khí, chẳng mấy chốc sẽ lộ ra trên khuôn mặt.

Để nhìn cẩn thận hơn một chút, Cát Vũ tiến lại gần Tô Mạn Thanh một bước, trực tiếp vươn tay nắm lấy cái cằm nhọn của Tô Mạn Thanh, đưa mặt đến gần Tô Mạn Thanh để nhìn kỹ hơn.

Lần này, những người vây xung quanh bùng nổ rồi.

Trời ạ, thằng bảo vệ này nắm cằm Tô Mạn Thanh rồi!

Tô Mạn Thanh vươn bàn tay nhỏ nhắn mảnh mai đó ra rồi mà hắn vẫn chưa hài lòng, còn véo cằm Tô Mạn Thanh ở nơi công cộng...

Chết tiệt, tại sao không có sấm sét từ trên trời rơi xuống để gi3t ch3t tên cặn bã này đi chứ? Nữ thần hoàn hảo trong tâm trí của mọi người đã bị móng heo của tên Cát Vũ lợi dụng.

Đám nhân viên bảo vệ Lý Quý càng không thể tin được, tên nhóc này đến tột cùng đang làm gì vậy?

Đây là lợi dụng hoa hậu giảng đường ở nơi công cộng đấy, chẳng lẽ không sợ gây phẫn nộ cho dư luận sao?

Tô Mạn Thanh không ngờ Cát Vũ sẽ đột nhiên đưa tay về phía mình rồi nắm cằm của mình, nhất thời khuôn mặt của nàng đỏ bừng, rặng mây đỏ nổi đầy mặt, có chút hoảng sợ lùi về phía sau, xấu hổ và giận dữ nói: "Ngươi... Ngươi định làm gì?!"

“Đừng cử động!” Cát Vũ đột nhiên nói.

Tô Mạn Thanh cũng không biết có chuyện gì mà thân thể như nhũn ra, đứng ở nơi đó không dám nhúc nhích. Trên người Cát Vũ toát ra một cỗ khí thế bá đạo không gì sánh được, khiến nàng đứng bất động ngay tại chỗ.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mạn Thanh khoảng một phút đồng hồ, Cát Vũ mới buông tay ra. Tô Mạn Thanh nhanh chóng lùi lại, cúi đầu, nhất thời có chút luống cuống tay chân.

Nàng thầm nghĩ, tên này hơi quá đáng rồi, dám nắm cằm mình trước mặt bao nhiêu người như vậy, đã bị người ta nhìn thấy hết rồi...

Cứ tưởng bảo vệ nhỏ này khác với những người khác, hóa ra vẫn là một tên háo s4c, một tên khốn nạn.

"Gần đây ngươi có đến chỗ nào không sạch sẽ hay không, hoặc là làm chuyện bất kính với quỷ thần? Trên người ngươi có một tầng âm khí nhàn nhạt, hẳn là vừa mới lây dính không lâu, còn không quá rõ ràng..." Cát Vũ nghiêm nghị nói.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tô Mạn Thanh ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi.

Tô Mạn Thanh nhất thời cảm thấy trên đầu thiên lôi ầm ầm. Trên thế giới này còn có người như vậyà? Nói mình biết đạo thuật Mao Sơn gì đó, sao không nói mình là Kim La Đại Tiên luôn chứ? Có phải đọc tiểu thuyết của Tử Mộng U Long quá một trăm tám mươi phút nên mới trở nên hơi thần kinh thế này không.

Người theo đuổi nàng rất nhiều, kiểu gì cũng có. Nhưng người nói mình biết đạo thuật Mao Sơn gì gì đó thì Cát Vũ vẫn là người đầu tiên.

Thói quen tán gái này thật ra vô cùng có ý tưởng, chỉ là quá không thiết thực rồi. Nàng thà tin trên đời có ma còn hơn tin những gì Cát Vũ nói.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mạn Thanh sa sầm lại, nói với vẻ không hài lòng: "Xin lỗi, có thể là ngươi đã nhìn lầm, gần đây ta không đến bất kỳ nơi nào ô uế, cũng không làm bất cứ điều gì bất kính đối với quỷ thần, càng không có âm khí gì đó mà ngươi nói."

"Muội tử, ta chỉ muốn tốt cho ngươi. Nếu bây giờ ngươi không nghe lời ta thì sau này đừng hối hận." Cát Vũ lại nói.

"Ngươi... sao ngươi lại như thế này? Ta có nhã ý mời ngươi đi ăn tối để cảm ơn, nhưng ngươi lại nói ta lây dính âm khí. Thôi bỏ đi... Ta không quấy rầy nữa, cứ coi như ta chưa từng tới đây..." Dù tính tình của Tô Mạn Thanh có tốt đến đâu cũng không thể chịu đựng được nữa, xoay người muốn rời khỏi đây.

"Chờ một chút..." Cát Vũ nói từ phía sau.

“Ngươi còn muốn làm gì nữa?” Tô Mạn Thanh quay đầu lại nhìn về phía Cát Vũ, trên mặt đã có một chút tức giận.

"Ngươi..." Tô Mạn Thanh tức giận đến mức không nói nên lời, nước mắt lưng tròng, phải một lúc sau mới nói: "Ngươi thật quá đáng!"

Tô Mạn Thanh thực sự tức giận đến phát khóc, tốt bụng mời Cát Vũ đi ăn tối để cảm ơn ân tình cứu nàng lần trước, kết quả nhân viên bảo vệ nhỏ này không thức thời lại nói mình lây dính âm khí, còn nói mình có người thân sắp rời đi, trong miệng chẳng có câu nào là hay ho.

Cho dù hắn đã từng cứu mình, nhưng cũng không đến nỗi chế nhạo mình trước mặt nhiều người như vậy chứ đúng không?

Nói xong, Tô Mạn Thanh sải bước về phía trước và chạy về phía sâu trong khuôn viên trường.

Nhìn bóng dáng Tô Mạn Thanh đang đi xa dần, Cát Vũ bất lực lắc đầu nói: "Không tin lời ta nói thì cũng chẳng còn cách nào khác. Hồi đó, khi ta theo sư phụ vào Nam ra Bắc, người khác trả bao nhiêu tiền ta cũng không xem tướng cho người ta. Lần này xem miễn phí cho ngươi, ngươi còn không thức thời, đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi."

Mọi người có mặt đều chết lặng khi thấy Cát Vũ đối xử với hoa hậu giảng đường Tô Mạn Thanh như thế này.

Ngay từ đầu là nắm cằm hoa hậu giảng đường Tô, chiếm hết tiện nghi, vậy thì cũng thôi đi. Sau đó còn nói hoa hậu giảng đường lây dính tà khí, trong nhà có người thân sắp chết, đây quả thực đúng là không biết tốt xấu.

Để theo đuổi đại mỹ nữ Tô, người khác nói hết lời hay ý đẹp, lời ngon tiếng ngọt, nhưng thằng nhóc này chẳng nói được câu nào hay với hoa hậu giảng đường Tô, còn chọc nàng ấy tức đến phát khóc.

Đây quả là chuyện có một không hai ở Đại học Giang Thành, Cát Vũ xem như làm cho mọi người mở mang tầm mắt.

"Đội... Đội trưởng Cát, vừa rồi sao ngài có thể đối xử với đại mỹ nữ Tô như vậy chứ? Người ta tốt bụng mời ngài đi ăn tối, người khác cầu còn không được. Ngài thì hay rồi, toàn nói mấy điều xui xẻo chọc cho người ta tức đến phát khóc...” Lý Quý hận không thể vỗ đùi mình. Nếu hoa hậu giảng đường Tô mời mình đi ăn cơm, hắn ta sống bớt đi một năm cũng bằng lòng.

Cát Vũ lại nghiêm mặt nói: "Những lời ta nói đều là thật. Không tin thì chúng ta hãy chờ xem."

Bình luận

Truyện đang đọc