NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Diệp Vô Phong nói: “Tôi chuyên tâm tu luyện công pháp về bùa chú, cuối cùng cũng có chút tâm đắc. Hy vọng có thể có tác dụng.”

Đi vào giường bệnh cút Bạch Nhạn Phi,  Diệp Vô Phong lập tức nhìn rõ. Mặc dù thời gian Bạch Nhạn Phi hôn mê không tính là lâu, mỗi ngày cũng bổ sung thêm chất dinh dưỡng bằng đường glu-co, nhưng rõ ràng sắc mặt của cô ấy ảm đạm đi nhiều, có vẻ như làn da cũng hơi khô quắt lại.

Trong lòng Diệp Vô Phong hơi tê dại, thầm nhủ: “Nhạn Phi, có phải tôi đã đến chậm rồi không? Khiến cô phải chịu khổ rồi.”

Anh nắm lấy hai tay Bạch Nhạn Phi, lập tức chuyển một luồng khí mạnh mẽ sang đó.

Vì để tránh làm tổn thương đến Bạch Nhạn Phi, anh luôn khống chế lượng chân khí truyền sang cho cô.

Hơn nửa tiếng sau, sắc mặt nhợt nhạt có vẻ như hơi khôi phục lại một ít.

Trên mặt Tiêu Sắc vẫn luôn đứng canh chừng bên cạnh không nhìn được mà lộ ra nét cười: “Anh Diệp, tôi thấy sắc mặt củ tổng giám đốc Bạch đã tốt hơn nhiều rồi, có phải đã có hiệu quả rồi không?”

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi chỉ giúp cô ấy khôi phục thể lực lại một chút. Đây là cơ sở để trị liệu.”

Sau đó Diệp Vô Phong lấy giấy bút ra, bắt đầu vận công lực để vẽ bùa!

Sau khi vẽ xong hai tấm, Diệp Vô Hồn không kìm được mà thở d.ốc.

“Anh Diệp, anh không cần phải vội vàng. Tôi biết, anh nhất định sẽ chữa khỏi.” Tiêu Sắc rất thông minh, nhanh hoang bắt đầu cổ vũ Diệp Vô Phong.

Sau khi đung mấy nét hỗn loạn vẽ ra tầm bùa, Diệp Vô Phong cầm lấy hai tấm bùa mình vừa vẽ xong. Đột nhiên hai lá bùa cháy sáng rừng rực trong tay anh, sau đó Anh lại tạo một tư thế tay, nhìn về phía người Bạch Nhạn Phi, ném lá bùa sang.

Rầm! Bản thân Diệp Vô Phong  có thể nhìn ra một phần sức mạnh bên trong tấm bùa chú kia và sức mạnh do anh tự mình tạo ra, chúng dung hợp với nhau một cách hoàn hảo, tiến vào trong cơ thể cút Bạch Nhạn Phi!

“Ha ha, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Diệp Vô Phong thầm nghĩ như thế trong lòng. Nhưng anh vẫn không ngăn được sự nôn nóng rồi nhìn về phía Bạch Nhạn Phi. Đặc biệt là anh chăm chú nhìn đôi mắt đẹp của Bạch Nhạn Phi. Hi vọng cặp mắt đã khép lại gần mười ngày nay có thể hơi lay động. Đương nhiên, tốt nhất là nó có thể mở ra ngay lập tức.

Tiêu Sắc đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, hai tay cô tay khẩn trương nắm chặt lại với nhau. Cô ta nhìn chăm cúc gương mặt xinh đẹp của Bạch Nhạn Phi, không dám thở mạnh.

Hai người nọ nhìn một chằm chằm mười mấy phút, đôi mắt suýt nữa thì rơi hẳn ra ngoài.

“Anh Diệp! Hình như tôi thấy đôi mắt cút cô ấy hơi động đậy!” Tiêu Sắc đột nhiên đứng lên, vui mừng nói.

Diệp Vô Phong nhếch miệng cười: “Có phải cô hoa mắt không hả? Sao tôi lại không thấy chứ?”

Tiêu Sắc vui mừng nói: Tôi dám khẳng định, tôi không hề hoa mắt! Thật sự, anh nhìn kỹ xem!”

Không đến một phút sau, quả nhiên đôi mắt của Bạch Nhạn Phi đồng thời rung động. Tảng đá trong lòng Diệp Vô Phong lập tức rơi xuống.

“Trời ạ! Bạch Nhạn Phi, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi! Mấy ngày này thật sự là cô hại tôi nôn nóng đến chết rồi.”

Tiêu Sắc hiếm khi nhìn thấy tình cảm chân thật của Diệp Vô Phong, cô ta không kìm được mà nhìn anh nhiều thêm một chút.

“Tôi bị làm sao đây? Sao cả người tôi không có chút sức lực nào vậy?” Sau khi Bạch Nhạn Phi tỉnh lại, đây là câu đầu tiên cô ấy nói ra.

Tiêu Sắc nói: “Cô đã bị trúng chiêu kẻ thù đánh lén rồi!Nhưng mà, anh Diệp đã cứu sông được cô, quá tốt rồi!”

“Cô là ai?” Đương nhiên Bạch Nhạn Phi không hề biết Tiêu Sắc,

Tiêu Sắc vội vang tự giới thiệu bản thân mình một lượt. Còn Diệp Vô Phong thì đang chán nản ngồi một bên, trong lòng vang lên vô số ý nghĩ đáng sợ: Nhỡ may công pháp bùa chú mình sử dụng phản tác dụng, vậy thì chẳng phải mình sẽ hối hận cả đời sao? Làm sao xứng đáng với Bạch Nhạn Phi chứ!

“Anh Diệp, anh mệt rồi đúng không? Trước tiên cứ nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Tiêu Sắc liếc mắt, nhìn thấy tình trạng khó chịu của Diệp Vô Phong, cô ta lập tức đồng cảm bước lên đỡ lấy Diệp Vô Phong. Đỡ anh nằm xuống giường bệnh bỏ trống bên cạnh giường bệnh của Bạch Nhạn Phi.

Bạch Nhạn Phi nhìn dáng vẻ Tiêu Sắc nửa ôm nửa đỡ Diệp Vô Phong. Trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia khác thường.

Bản thân Bạch Nhạn Phi cũng hiểu rõ, một người “con rể vô dụng” xuất sắc như Diệp Vô Phong, cho dù là ở đâu cũng sẽ tự mang theo ánh sáng, chuyện những người phụ nữ giống như thiêu thân lao vào lửa cũng là một điều hoàn toàn bình thường.

Chuyện này không chỉ là vấn đề sở thích của phụ nữ, mà ngay cả Bạch Nhạn Phi bây giờ cũng vô cùng ngưỡng mộ Diệp Vô Phong. Tình cảm đó đã vượt qua sự yêu thích bình thường.

Diệp Vô Phong điều chỉnh lại cơ thể, sau đó ngồi dậy: “Tôi đi thăm Tiết Phi một chút.”

“Tiết Phi? Anh ấy sao vậy?” Bạch Nhạn Phi không biết Tiết Phi cũng bị bùa chú tấn công, không kìm được hỏi thăm.

Diệp Vô Phong nhìn cô khẽ mỉm cười, cũng không giải thích gì mà quay người rời đi.

Ngược lại là Tiêu Sắc vô cùng nhiệt tình, giải thích với Bạch Nhạn Phi, sau đó cũng an ủi cô ấy.

Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, Diệp Vô Phong đã có thể giải trừ hết pháp lực của bùa chú trên người Bạch Nhạn Phi. Vậy thì nhất định anh cũng có thể giải trừ bùa chú trên người của Tiết Phi.

“Trong vòng ba ngày, anh ấy đã học được công phu Đạo giáo của phái Long Môn rồi sao?” Bạch Nhạn Phi cảm thấy khó có thể tin được.

“Ờm, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm. Nhưng mà, như anh Diệp vừa nói rồi, bây giờ sự chú ý của anh ấy chỉ là phương diện bùa chú.” Tiêu Sắc biết gì nói đó: “Tôi thấy vừa rồi lúc trị liệu cho tổng giám đốc Bạch, tâm trạng của anh Diệp rất nặng nề. Xem ra trong mắt anh ấy, vị trí của cô vô cùng quan trọng đấy nha.”

Bình luận

Truyện đang đọc