NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Chương 543:

 

Khu rừng nhỏ bên cạnh núi, nói là nhỏ nhưng thật ra rất lớn. Diện tích ít nhất cũng hơn mấy nghìn héc ta.

Nơi này từng được quốc gia quy hoạch thành lâm trường, ở giữa bắc một chiếc cầu xuyên qua rừng cây đi ra đường cái.

Chỗ nghỉ chân ngay ở trong rừng cây, nhúng địa điểm Diệp Vô Phong chọn để giao đấu lại là nơi cách chỗ nghỉ chân ít nhất năm cây số. Nơi này là mảnh đất trống trong rừng cây, trong vòng bán kính năm sáu mươi mét không có lấy một ngọn cỏ.

Diệp Vô Phong đến đây một mình, im lặng đứng trên mặt đất trống tu luyện như một cây cọc gỗ, chờ Bắc Thoái Vương Đàm Thuận đến.

Anh biết, Bắc Thoái Vương Đàm Thuận chính là lão già thành tinh trên giang hồ. Sau khi đi vào rừng cây nhỏ, nhất định sẽ thăm dò xung quanh. Hơn nữa, nhất định Đàm Thuận có thể tìm được mảnh đất trống này.

Nếu như Diệp Vô Phong dẫn theo người, Đàm Thuận chắc chắn có thể phát hiện ra, hơn nữa cũng có thể ra tay tiêu diệt.

Ở trong rừng cây, bộ đội đặc chủng bình thường căn bản cũng không phải đối thủ của một cao thủ tuyệt đỉnh như Đàm Thuận đây.

Rào… Gió lạnh thổi qua, lá thông tạo thành một biển sóng lớn.

Ban đêm trong rừng cây vô cùng đáng sợ. Bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện các loại thú dữ, cho dù là mùa đông cũng sẽ có những con hổ dữ ầm hiện.

Người bình thường tất nhiên sẽ không chọn ra ngoài vào ban đêm, mà Diệp Vô Phong thì không phải người bình thường.

Dưới việc tu luyện, Diệp Vô Phong cảm thấy, nội khí của bản thân cùng với hơi thở của cây cối, hơi thở của đất đá xung quanh dần dần hoà vào làm một. Anh và đối phương tiến hành một loại trao đổi năng lượng kỳ diệu nào đó. Loại cảm giác này vô cùng tốt. Đây chính là cái người ta gọi là người và trời cùng hợp nhất lại.

Vù vù, cành lá xào xạc, cây cối trong khu rừng nhỏ đung đưa, ngoại trừ cái này ra thì không có bất cứ âm thanh nào khác.

“Hay lắm! Diệp Vô Phong, quả nhiên cậu rất giữ lời.” Bắc Thoái Vương xuất hiện rất rực rỡ, lúc chống gậy đi đến vừa đúng mười một giờ đêm.

Diệp Vô Phong khép mình đứng như cọc gỗ, cười nhạt nói: “Bắc Thoái Vương Đàm Thuận, quả nhiên ông là người rất đúng giờ.”

Đàm Thuận cười ha ha: “Diệp Vô Phong, vừa hay đêm nay nơi này không có ai khác, vậy chúng ta liền phân thắng bại đi!”

Diệp Vô Phong cũng kéo dài khoảng cách: “Tốt lắm! Bắc Thoái Vương, nếu như ông thua vậy thì lập tức rút khỏi nhà Âu Dương, đừng nối giáo cho giặc, có được không?”

Khuôn mày trắng toát của Đàm Thuận nhếch lên, cười lạnh nói: “Thì ra mục đích của cậu là thế này! Còn nếu như cậu thua thì sao? Sẽ dẫn theo Hoa Cường rời khỏi Phụng Thiên chứ?”

Diệp Vô Phong nói: “Chỉ bằng một người Đàm Thuận ông rút khỏi nhà Âu Dương là có thể trao đổi với việc tôi và Hoa Cường rời khỏi đây? Bắc Thoái Vương, tính toán này của ông cũng quá hay rồi đây chứ?”

Đàm Thuận cười nói: “Thật lòng thì tôi có thể kiểm soát được bản thân nhưng lại không thể kiểm soát được Âu Dương Lôi. Vậy nên, tôi chỉ có thể đồng ý với cậu, nếu như tôi thua, tôi liền rời khỏi nhà Âu Dương, không quay lại Phụng Thiên nữa.”

Diệp Vô Phong gật đầu: “Vậy được, nếu như tôi thua, tôi cũng tình nguyện rời khỏi Phụng Thiên, không quay lại nữa.”

Đàm Thuận đi lại như gió: “Được, vỗ tay thề!”

Bốp! Hai người mỗi người tung ra một tay vỗ vào nhau, sau đó bóng dáng hai người nhanh chóng tách ra.

Diệp Vô Phong vẫn bày ra Thái Cực Quyền đầu tiên, nhưng thật ra công phu của anh rất tạp nham, thời điểm chính thức chiến đấu chính là tùy ý mà đánh.

Mặc dù Bắc Thoái Vương Đàm Thuận nổi tiếng với việc dùng chân, nhưng cũng hay đi thăm những bậc danh sư, học rất nhiều loại võ công mới. Hơn nữa ông ta lại có thiên phú rất cao, học một hiểu mười, cuối cùng cũng đắc đạo, trở thành một chiến thần cấp cao thủ. Sự hiểu biết dành cho võ thuật đã lớn hơn rất nhiều so với người thường.

Hơn nữa, Đàm Thuận lại có nhiều kinh nghiệm tu luyện trong rừng núi. Mặc dù ông ta đến muộn hơn một chút nhưng chỉ cần hơi vận công đã có thể lấy hơi thở của mình hòa nhập với hơi thở của cây cối núi rừng xung quanh. Trong lúc phất tay có vẻ mang theo cả hơi thở chết chóc của núi rừng, mở ra khí thế bàng bạc.

Mặc dù Diệp Vô Phong chịu một vài vết thương nhỏ nhưng bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Cho dù giữ lại công lực, trước mắt cũng chỉ giữa lại được chín phần mười. Vậy nên, sau khi vung tay, rõ ràng Bắc Thoái Vương đang chiếm ưu thế.

Nhưng Diệp Vô Phong cố gắng chống đỡ, cũng không hề lộ ra dấu hiệu bị thua thiệt.

Hai chân Đàm Thuận giống như cối xay gió, dựa vào khí thế như gió bão, mỗi một bên chân giống như sấm sét điên cuồng tấn công về phía Diệp Vô Phong!

Nếu như nhìn từ bên cạnh, mặc dù Đàm Thuận đầu tóc bạc trắng, nhưng thế tiến công lại nhú rồng như hổ, khí thế cực lớn, quả thật ép Diệp Vô Phong đến mức không thở được!

Trong nháy mắt đã đánh hơn trăm chiêu, Diệp Vô Phong bị đánh cho lùi lại mấy chục bước, rất nhanh đã đến rìa ngoài của bãi đất trống.

Đàm Thuận tăng thêm đợt tấn công, ý đồ muốn đánh gục Diệp Vô Phong.

Bộp bộp bộp! Âm thanh nắm đấm và bàn chân va chạm vào nhau vô cùng mãnh liệt! Cành cây bên cạnh cũng bị chấn động làm cho đung đưa.

Dưới áp lực cực lớn của Đàm Thuận, Diệp Vô Phong như một chiếc lò xo bị ép xuống, không thể ra tay đánh trả.

Vết thương sau lưng lại nứt ra, máu tươi đã thấm vào quần áo.

Bốp! Diệp Vô Phong cắn chặt răng, cơ thể bỗng nhiên di chuyển sang ngang ba mét, thoát khỏi thế vây hãm của hai chân Đàm Thuận. Sau khi anh hít sâu một hơi, lúc này đột nhiên mới cảm giác được, thì ra cảnh giới người và trời hợp nhất vừa rồi của mình đã bị Đàm Thuận phá vỡ!

Bình luận

Truyện đang đọc