NGHỊCH TẬP Ở RỂ

“A? Diệp Vô Phong đang ở đâu? Con sẽ lập tức đi giải quyết anh ta luôn!” Âu Dương Tất Tùng liền tưởng tượng ra một người buôn lậu trong chiến tranh, vừa nghe đến việc này, lập tức lên tinh thần, nói: “Con đang nghẹn một bụng tức đây, nên sẽ xả vào người của Diệp Vô Phong!”

“Khoan đã!” Âu Dương Lôi lập tức ngăn người anh lại: “Đừng có nóng vội, có thể giết được Diệp Vô Phong, cũng không phải là một sớm một chiều là được. Anh ta đã thành lập một công ty ở tỉnh Phụng Thiên,là một chi nhánh của công ty Hoa Cường, hiện giờ đang đấu thầu hạng mục đường cao tốc với chúng ta, tuy nhiên, với thực lực chưa thật sự ổn định của bọn chúng, bố cảm thấy rằng, bọn chúng cạnh tranh sẽ thất bại.”

Âu Dương Tất Tùng gật đầu: “Vâng, bố, lần này còn đến đây, nếu gặp được hai người họ, con nhất định sẽ giúp bố giải quyết bọn chúng.”

Âu Dương Lôi gật đầu: “Được! Một người cũng không thể buông tha! Ha ha! Tất Tùng, đến đây, chúng ta mở tiệc rượu chúc mừng thành công vừa rồi!”

Âu Dương Tất Tùng nói: “Bố, những người bạn của con, bình thường không có uống rượu, để có thể duy trì được trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào.”

“À, không uống rượu cũng không sao, vậy chỉ có thể lấp đầy bụng ăn thôi! Ha ha!” Âu Dương Lôi rất hào hứng, bảo phòng bếp chuẩn bị rất nhiều đồ ăn phong phú cho buổi tiệc.

Sau khi ăn xong một lúc, Âu Dương Tất Tùng kêu tất cả các anh em tập hợp lại: “Mọi người ăn có ngon miệng không?”

“Trung tá Âu Dương, đồ ăn Trung Quốc thật sự rất ngon! Chúng tôi ăn rất no rồi!”

Âu Dương Tất Tùng cười ha hả: “Có muốn hoạt động cho giãn gân cốt một chút không?”

“Có! Đương nhiên là có rồi!” Hây! Toàn bộ nhân viên, lập tức đứng dậy.

Âu Dương Tất Tùng xem kĩ từng người qua một lần rồi nói: “Bob, Carl, hai người các anh, đi đến chi nhánh của công ty Hoa Cường, cảnh cáo Diệp Vô Phong một chút cho tôi.”

“Ha ha! Được!” Bob và Carl sau khi được gọi tới tên, lập tức rất hào hứng.

Khương Tam Lãng có nhiệm vụ lái xe, đưa Bob và Carl đi. Đã hơn nửa đêm, ở chi nhánh của công ty Hoa Cường, đa số mọi người đã tiến vào mộng đẹp, hai người Bob và Carl không có trực tiếp xông vào, mà là leo lên nóc nhà của tòa nhà đối diện, giơ súng bắn tỉa lên.

“Carl, có nhìn thấy không? Cửa sổ thứ ba bên phía Đông của tầng một, đèn còn sáng, chúng ta thi đấu một chút, xem xem ai có thể bắn trúng người ở phía bên trong, có được không?”

“Bob, căn bản là kĩ thuật bắn súng của anh còn chưa bằng tôi, không cần phải so tài, nhất định là tôi sẽ thắng!”

“Được lắm, nếu như gặp phải bảo vệ bên ngoài, dĩ nhiên chúng ta không thể hiện tài năng của mình được, chúng ta bắn vào người những người bên trong đi.”

“Ok! Làm như thế đi!” Bang bang! Tuy rằng hai tiếng súng vang lên, thế nhưng khoảng cách giữa hai phát súng thật sự rất nhỏ, nhìn qua chỉ giống như một phát súng.

Ngọn đèn phát sáng trong phòng, thật ra là một người bảo vệ đang trực ban, một phát súng bắn r4, người bảo vệ kia lập tức ngã quỵ trên mặt đất!

“Ha ha! Thắng rồi!”

“Bên trong vẫn còn những bóng dáng đang chuyển động! Chúng ta tiếp tục đi!”

“Được!”

Sau khi người bảo vệ kia ngã quỵ xuống, Dĩ Hàn Kì đang ngủ gật ở phía đối diện, lập tức bừng tỉnh, bật người chạy đi, may mắn là, anh đã nhanh chóng nằm sấp xuống sàn, khiến cho Bob và Carl không thể tìm thấy người để mà nổ súng.

“Hoa Tử? Anh làm sao thế? Không phải là bệnh cũ tái phát đấy chứ?” Dĩ Hàn Kì nhào người qua bên đó, nhìn thấy cả người Hoa Tử toàn là máu, lập tức cảm thấy rợn tóc gáy! Đấu súng sao? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Anh quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lúc này mới chú ý tới, trên cửa sổ thủy tinh cũng có một vết đạn! Bản thân mình đã từng đi lính, trong lòng lập tức chùng xuống! Rốt cuộc là ai, ai có thể kiêu căng như thế?

Anh không cố để đoán ra đó là ai, phản ứng đầu tiên đó chính là gọi điện cho Diệp Vô Phong: “Diệp tiên sinh, không ổn rồi! Tôi bị rơi vào một trận đấu súng! Mau lên!”

“Cái gì? Anh đang ở đâu? Nói cho rõ ràng đi!” Diệp Vô Phong giật mình một cái, đấu súng? Có thể là người của Hồ Quý? Âu Dương Lôi hẳn là không có súng ống đâu nhỉ.

“Tôi đang ở lầu một phía đông, ở phòng thứ ba…” Dĩ Hàn Kì quả thật sợ hãi, nếu như anh xuất hiện ở ngoài cửa sổ lúc này, hoặc là có những động thái khác, sợ rằng sẽ bị tay súng của đối phương, bắn một phát vào đầu!

“Tốt lắm, anh cứ ở yên đó, tôi lập tức tới!” Diệp Vô Phong trả lời, cực kì ngắn gọn.

Mười phút trôi qua, đối với Dĩ Hãn Kỳ mà nói, vô cùng lâu, thế nhưng, Diệp Vô Phong đi thang máy, đã là tốc độ nhanh nhất rồi! Thậm chí lúc tới Diệp Vô Phong còn chưa kịp mặc quần áo, nhưng mà, anh vừa đi vừa mặc một bên áo, nhanh chóng chạy tới.

“Sao lại như thế này?” Diệp Vô Phong lập tức đẩy cửa phòng ra.

“A! Diệp tiên sinh, anh cẩn thận một chút!” Dĩ Hàn Kì trốn trong góc bàn, ôm người anh em cả người toàn là máu: “Diệp tiên sinh, anh ấy quả thật bị đạn bắn trúng!”

Thân hình Diệp Vô Phong chợt lóe lên, tiến lại gần sát bọn họ, đồng thời, Diệp Vô Phong cũng dùng năng lực cảm nhận của mình, nhìn rõ được vết đạn trên cửa sổ!

“Anh t bị trúng đạn ở bộ phận nào?” trong lời nói của Diệp Vô Phong, không chứa nhiều yếu tố.

“À, hình như là, trúng đạn cùng một lúc.” Dĩ Hàn Kì có chút mơ hồ.

Diệp Vô Phong nhận lấy người, mắt liếc qua đã nhận ra: “Là mông bị trúng đạn! Thằng nhóc này thật may mắn! Không chết được, Dĩ Hàn Kì, lập tức nghĩ biện pháp để cầm máu đi! Hiểu không?”

“A? Vâng!” Vừa rồi Dĩ Hãn Kỳ quả thật rất sợ hãi, nhìn qua người bạn của mình trên người toàn là máu, nhưng mà vẫn chưa kịp kiểm tra xem bạn mình bị trúng đạn ở đâu.

Nghe bảo là bị trúng đạn ở mông, Dĩ Hãn Kỳ rốt cuộc cũng yên tâm đôi chút. Anh lập tức ngồi dậy tìm kiếm thùng sơ cứu, nghĩ cách để cầm máu cho vị trí bị trúng đạn.

“Diệp tiên sinh, anh…” Dĩ Hãn Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Vô Phong, thấy ánh mắt của anh đang nhìn về phía cửa kính thủy tinh, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc