NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Đi ra bãi đỗ xe, Đường Trảm và Dương Chấn Hoa để lại thông tin liên lạc của nhau, sau đó từng nhóm dùng xe rời đi từng lúc khác nhau.

“Tần Chí Dũng? Anh Dũng của Phụng Thiên ư?” Sau khi Bạch Tinh Đồng nghe Diệp Vô Phong nói tới ngũ độc tồi tâm chưởng của Tần Chí Dũng thì bỗng chốc hận tới mức nghiến răng nghiến lợi: “Thật tốt quá! Nếu như chúng ta đã có được manh mối như vậy thì tôi xin xung phong đi bắt Tần Chí Dũng!”

“Đừng!” Diệp Vô Phong vội vàng ngăn cản: “Loại người như Tần Chí Dũng là kẻ chuyên đi giết người không thấy máu, cực kỳ xảo quyệt. Nếu như công an các cô đi truy bắt anh ta thì chắc chắn sẽ bị trọng thương nghiêm trọng. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách bắt anh ta.”

“Anh ư? Diệp Vô Phong, nếu như người nào trúng phải ngũ độc tồi tâm chưởng của anh ta thì chắc chắn sẽ phải chết, chẳng lẽ anh có cách nào khác ngăn cản ư? Anh không thể mạo hiểm như vậy được!” Bạch Tinh Đồng đương nhiên vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Diệp Vô Phong.

“Ờ, được rồi, tôi sẽ không mạo hiểm, nhưng chắc chắn có thể bắt được anh ta, cô cứ yên tâm đi.” Diệp Vô Phong cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của cô ta cho nên đổi cách nói chuyện.

Thật ra trong lòng của Diệp Vô Phong nghĩ rằng: Chỉ dựa vào Tần Chí Dũng sao? Ngũ độc tồi tâm chưởng thì có gì ghê gớm chứ? Anh còn từng trải qua những trận đấu còn nguy hiểm hơn cả thế.

Diệp Vô Phong không cho Bạch Tinh Đồng đi bắt Tần Chí Dũng là vì thật ra anh rất lo lắng cho thói quen làm gương cho mọi người của Bạch Tinh Đồng, nếu như để cô ta đi chống lại Tần Chí Dũng thì xác suất bị đánh chết vô cùng lớn!

Ba người Dương Chấn Hoa đi tới nhà của Dương Chấn Hoa, Trương Hổ thận trong nói: “Thưa sư phụ, sư phụ tin tưởng Diệp Vô Phong như vậy sao?”

Trương Long trừng mắt nhìn người anh em của mình một cái, Dương Chấn Hoa gật đầu: “Trương Hổ, con lo anh Diệp là kẻ lừa đảo sao?”

Trương Hổ cười mỉa mai: “Dù sao con vẫn luôn cảm thấy rằng Diệp Vô Phong và Đường Trảm như kiểu thổi phồng mọi chuyện lên vậy. Đúng là bọn họ đã tiếp nhận hạng mục lớn xây dựng lại cảng ở Hoa Hải, nhưng hạng mục này cũng cần phải rót một số tiền vô cùng lớn vào! Hạng mục bên kia vẫn còn đang xây dựng, thế mà bọn họ lại muốn đến phát triển ở Đông Bắc của chúng ta, lại còn cần phải rót số vốn vô cùng lớn mới có thể bắt đầu được, chẳng lẽ bọn họ giàu nhất cả nước hay sao? Nếu thật là như vậy thì bọn họ cần gì phải đến nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi như Đông Bắc này để phát triển chứ?”

Dương Chấn Hoa cau mày suy nghĩ: “Trương Hổ, con nói cũng có lý. Thế nhưng con nhất định phải tin tưởng anh Diệp. Không phải chúng ta đã từng điều tra qua rồi hay sao, đúng là anh Diệp tới đây để đối phó với Kiều Thất! Chỉ cần như vậy là đủ rồi. Còn về nguyên nhân mà anh Diệp muốn đối phó với Kiều Thất thì chúng ta cũng không hiểu rõ. Kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn của chúng ta.”

“Cho nên chúng ta đánh cược bằng cả Hưng Hoa chính là vì muốn nhận được sự tin tưởng của anh Diệp. Còn sau này chúng ta có thể thật sự trở thành vua của Đông Bắc hay không thì thật ra sư phụ cũng không để ý lắm.” Dương Chấn Hoa nói tóm gọn lại.

 

“Thưa thầy, vậy bây giờ chúng ta làm gì ạ?” Trương Long tinh thần sảng khoái hỏi.

“Cử tất cả anh em của chúng ta ra, dựa theo ý của anh Diệp, thu thập hết thảy tin tức liên quan tới Âu Dương Lôi, sửa sang lại, sau đó giao cho anh Diệp. Đồng thời, con cùng Trương Hổ phải làm cho tốt hai cái hạng mục đấu thầu liên quan đến công việc, cố gắng hết sức đem công việc hoàn thành tốt nhất, cũng là để cho anh Diệp thấy được một chút thực lực của chúng ta.” Dương Chấn Hoa nghiêm nghị nói.

“Vâng ạ! Chúng con lập tức bố trí ngay!” Hai anh em Trương Long vội vàng rời đi.

Tần Chí Dũng phái người đi cũng là một mực theo dõi Diệp Vô Phong, nhưng bởi vì năng lực theo dõi của Diệp Vô Phong quá mạnh mẽ, người mà Tần Chí Dũng cử đi mỗi lần đều mất dấu, cuối cùng chỉ có thể ngồi chờ ở tòa nhà của công ty Hoa Cường, Diệp Vô Phong vừa ra khỏi cửa, bọn họ liền lập tức báo cáo cho Tần Chí Dũng: “Anh Dũng, Diệp Vô Phong lại ra rồi!”

Mặc dù biết Diệp Vô Phong rất lợi hại nhưng Tần Chí Dũng vẫn quyết định tự mình gặp Diệp Vô Phong một lần, bởi vậy, anh ta lập tức ra mệnh lệnh: “Nghĩ cách đuổi theo, sau đó báo cáo vị trí cho tôi!”

“Rõ!” Đàn em của anh ta lập tức lái xe đuổi theo.

“Anh Dũng, tên nhóc này lái xe tiến vào cục cảnh sát!”

“Ồ? Anh ta đến cục cảnh sát? Đến làm cái gì?”

“Không biết! Chúng em cũng không dám vào cục cảnh sát nghe ngóng tin tức!”

Chỉ một lúc sau, bọn họ lại báo cáo: “Anh Dũng, anh ta đi từ cục cảnh sát ra!”

“Rất tốt, lần này, nghĩ cách đụng trúng xe của anh ta!” Tần Chí Dũng ngoan độc nói: “Tốt nhất có thể đâm chết anh ta!”

“Rõ!” Hai người theo dõi này có một người kỹ thuật lái xe coi như không tệ, lấy xe ô tô đụng xe ô tô, chí ít có thể đem đối phương đụng tới choáng, sau đó vấn đề lập tức đơn giản.

Diệp Vô Phong ở phía trước lái xe, sớm đã phát hiện chiếc xe ô tô màu đen phía sau đang theo dõi mình, nhưng anh không sốt ruột, đi một vòng trên đường bao quanh bên ngoài tỉnh Phụng Thiên, tốc độ cũng không quá nhanh. Từ trong kính chiếu hậu, Diệp Vô Phong nhìn thấy được khoảng cách của đối phương với mình là một chiếc xe, dường như cũng không nóng vội. Phía trước chính là ngã tư, chiếc xe bám theo kia bỗng nhiên tăng tốc, vượt lên trên một chiếc xe khác!

Diệp Vô Phong lập tức cảnh giác theo: “Bọn họ làm vậy là muốn chơi như thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc