NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Ở Casino Quốc Quyền này cũng xem như thu về được một con số không nhỏ rồi! Đặc biệt là trong mắt của những vị khách tán gia bại sản ở đây, thì đây là một con số siêu lớn rồi!

Có người cược mười ván chín ván thua, có người trắng tay rời đi, thực ra cũng chỉ tới đánh cho đã ghiền thôi, nhưng có thể thắng liên tiếp như Bảo Gia, thực sự là hiếm thấy.

“Wow! Thắng nữa rồi! Trời ơi!” Thúy Hoa vui vẻ nhảy cẫng lên, ôm lấy vai Bảo Gia, rồi hét lên một tiếng kích động, hôn lên mặt Bảo Gia một cái: “Giỏi quá đi!”. Truyện Nữ Phụ

Bảo Gia nhướng mày với Thúy Hoa, tùy tiện cầm mấy đồng chip lên, bỏ vào cổ áo Thúy Hoa.

Ánh mắt quyến rũ của Thúy Hoa nhìn Bảo Gia, mặc kệ cậu ta thò tay vào cổ áo của mình, lại làm mấy chuyện đen tối với nhau một hồi.

Thúy Hoa nhận được số tiền Bảo Gia bỏ vào cổ áo của mình, theo như ánh mắt sắc bén của Thúy Hoa có thể tính ra được, ít nhất chỗ đó phải có chín mươi triệu trở lên!

Cứ cho là thưởng đi, thì đây cũng là món thưởng siêu lớn rồi!

Thế là, Thúy Hoa lại hôn Bảo Gia mấy cái nữa.

Bảo Gia vỗ mông cô ta mấy cái: “Được rồi, không lãng phí nữa. Chúng ta qua bên kia đổi không khí đi.”

Bảo Gia không cao bằng Thúy Hoa, kết quả đành phải ôm láy bả vai cô ta, lúc *** *** chuẩn bị đi về phía trước, còn phải nhón lên bước đi, tư thế này có chút khó nhìn.

“Bảo Gia!”

“Bảo Gia!”

Bất kể là đến từ đâu, mọi người trên đường đều gọi cậu ta như vậy, kết quả thành ra Bảo Gia cũng chỉ là cái dạng huênh hoang.

Trên bàn mạt chược, bốn người đang vui vẻ đánh, nhìn thấy Bảo Gia tới đây, mặc dù bên người mỗi người kia đều có mang theo một cô gái, mặt mũi cũng chưa kịp ngẩng lên, nhưng nghe thấy tiếng Bảo Gia từ xa lại gần, lúc này đều đứng bật dậy: “Bảo Gia!”

Lúc này một cô phục vụ ăn mặc nóng bỏng, đang mang theo một mâm rượu đi tới đây, phía trên còn đặt một bao thuốc.

Bảo Gia tiện tay đẩy một người ra, rồi ngồi vào vị trí của người đó: “Để tao chơi hai ván nhá.”

Mặc dù trên mặt người bị đẩy ngã kia có chút nhẫn nhịn, nhưng cũng không dám bật lại cậu ta, chỉ có thể nở nụ cười nói: “Bảo Gia, nếu cậu tiếp tục chơi tiếp ván tôi vừa thua hơn chín mươi triệu rồi ấy…”

“Cứ tính vào phần của tao đi!” Bảo Gia từ cái bàn được nữ phục vụ kia chịu trách nhiệm đẩy đến, lôi ra khoảng hơn một trăm năm mươi triệu gì đấy, quăng vào đầu người kia: “Cút sang một bên!”

“Ầy! Vâng vâng, tôi phắn, tôi phắn ngay đây.” Người đó mặt mày cười đến nở hoa ngay, quỳ xuống nhặt mấy đồng chip kia lên, hớn hở đến chỗ khác chơi.

“Châm thuốc cho ông đây.” Bảo Gia đã ngồi vững, nhìn thấy nữ phục vụ đi qua đây, chợt có chút hứng thú với nữ phục vụ kia, lại thò tay vào cổ áo nhà người ta, chép miệng.

Thế là, cô phục vụ kia phải đứng dưới tư thế kia châm thuốc cho Bảo Gia.

 

Tất cả mọi người đều nhìn thấy một màn quỷ dị này, không ai dám nói gì, ánh mắt có chút xấu hổ. Nếu như là người trưởng thành làm như vậy, mọi người cũng sẽ không cảm thấy gì, thế nhưng điểm mấu chốt ở đây là Bảo Gia chỉ mới có mười ba tuổi thôi.

Thật ra, Diệp Vô Phong đối với cậu Bảo Gia này không có để tâm tới nhiều, nhưng anh chỉ cảm thấy rằng đây là một cậu bé bị chiều hư mà thôi.

Ở bên ngoài trời lạnh giá, bỗng nhiên đi vào khách sạn liền thấy ấm áp dễ chịu, Diệp Vô Phong cảm thấy giống như từ tủ lạnh mà đi vào một cái lồng hấp vậy, đột nhiên cả người đều đổ mồ hôi, nhanh chóng cởi áo lông bên ngoài ra, chạy về phòng của mình, điều hòa thân nhiệt một chút, rồi dùng nước ấm để tắm rửa.

Diệp Vô Phong thoải mái ngâm mình trong nước ấm, hai người vệ sĩ của Bảo Gia, vẫn chờ cách đó không xa ở trước cửa phòng của anh, ló đầu ra nhìn, chờ được người mà mình gọi tới.

“Thắng Tử Ca!” Nửa tiếng sau, hai vệ sĩ rốt cuộc cũng thấy được người mà nãy giờ mình đã chờ đợi.

Thắng Tử Ca chính là một người đàn ông tiêu chuẩn của Đông Bắc, cao lớn thô kệch, đầu to miệng rộng mắt to, trên đường đi đến, dáng đi cực kì hống hách như cua vậy.

“Sao lại thế này?” Thắng Tử Ca vừa nói, vù vù một tiếng, một đường bước tới, bước chân nặng nề.

Tinh thần của hai người vệ sĩ lập tức tươi cười: “Thắng Tử Ca, là có chuyện như này, người này dám ở trước mặt đùa giỡn với Bảo Gia, đắc tội với Bảo Gia, tôi đặc biệt tìm anh tới để dạy cho anh ta một bài học.”

Đi phía sau Thắng Tử Ca, còn có hai người anh em đi theo, hai người này bước đi nhanh nhẹn, vừa nhìn là biết là một gia đình lão luyện có nhiều kinh nghiệm.

Thắng Tử Ca vừa nghe xong, chăm chú gật đầu một cái: “Tốt lắm, chỉ cần đánh anh ta một chút là được.” Anh nhìn thoáng qua phía bên trái, anh ta còn mang theo hai người anh em, lập tức đi đến phá cửa.

“Mở cửa! Mở cửa ra! Cảnh sát đến kiểm tra phòng!” Hiển nhiên, đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ làm việc này.

“Ai đấy, đến liền đến liền!” Diệp Vô Phong cảm thấy âm thanh gõ cửa này có chút mãnh liệt, nhưng nghe nói là cảnh sát đến kiểm tra phòng, thực ra cũng không quá để ý, mang dép lê, mặc quần đùi ngắn, đi ra mở cửa phòng một tiếng lách cách.

Thế nhưng anh lập tức liền ý thức được tình hình không ổn, ở bên ngoài là năm người đàn ông cao lớn! Điểm mẫu chốt là trong đó còn có hai người vệ sĩ của Bảo Gia!

“A, mọi người, mọi người có đi nhầm phòng không?” Đúng lúc Diệp Vô Phong muốn đóng cửa phòng lại, Thắng Tử Ca mang theo hai người anh em, trực tiếp dùng thân thể mình để phá cửa phòng, chen vào bên trong.

“Ít nói nhảm! Kiểm tra phòng!” Ánh mắt hai người này lộ ra vẻ hung ác, cùng nhau đưa tay, túm cổ đẩy Diệp Vô Phong một cái.

Diệp Vô Phong không khỏi nhíu mày lùi về phía sau, may mắn có tấm thảm nên động tác của Diệp Vô Phong vẫn như cũ chính xác đến cực điểm: “Ai? Các người đến đây làm gì?”

“Còn có thể làm gì, đến đây để cho anh một bài học đó!” Hai người này lập tức trực tiếp vung tay đánh, Thắng Tử Ca đứng ở phía sau, liền chăm chú nhìn Diệp Vô Phong, nhìn xem anh ta có thể ngăn cản được mấy cú đánh.

“A!”

“Ui!”

Bình luận

Truyện đang đọc