NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Diệp Vô Phong nhanh chóng rút cánh tay ra khỏi tay cô ta, ngồi xuống chiếc ghế đẩu trước bàn trà nhỏ trong phòng ngủ. Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Sắc lóe lên, cô ta thản nhiên đi tới trước bàn trà nhỏ, cầm ấm trà lên rồi rót một tách cho Diệp Vô Phong: “Tôi vừa mới pha. Nhiệt độ vừa chuẩn. Nào, uống đi.”

Vừa nói, cô ta vừa đưa tay định cầm tách trà đưa cho Diệp Vô Phong, đúng lúc Diệp Vô Phong cũng vươn tay ra cầm tách trà. Tiêu Sắc liền nắm lấy tay Diệp Vô Phong, cùng nhau cầm chén trà lên.

Tim Tiêu Sắc đập loạn xạ, cô ta vô cùng căng thẳng!

Nhưng cô ta không buông tay Diệp Vô Phong ra mà là ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt của Diệp Vô Phong.

Đương nhiên, Diệp Vô Phong biết cô ta đang nghĩ gì, anh nhanh chóng rút tay về, nói với vẻ mất tự nhiên: “Tiêu Sắc, rốt cuộc cô muốn nói gì?”

Tiêu Sắc thu tay lại, cụp mắt xuống, dường như đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó chậm rãi nói: “Anh Diệp, cảm ơn anh đã báo thù cho nhà họ Tiêu của tôi và giết ba người con trai của Mộ Dung Hào Giang!”

Dứt lời, Tiêu Sắc cúi người thật sâu với Diệp Vô Phong: “Tuy nhiên, tình hình ở Hoa Hải đã dần ổn định. Anh yêu cầu tôi tiếp quản toàn bộ địa bàn của gia tộc Mộ Dung, hiện đã đổi tên thành tập đoàn Hoa Cường. Sau đó thì sao? Anh sẽ cùng Lâm Thư Âm ở lại Hoa Hải sao? Anh sẽ rời khỏi Hoa Hải phải không?”

Đôi mắt xinh đẹp của cô ta dâng lên nước mắt óng ánh: “Anh yên tâm vứt bỏ chúng tôi ở Hoa Hải sao?”

“Không, Thư Âm sẽ không ở lại Hoa Hải. Mà Hoa Hải chẳng phải là quê hương của cô sao? Là chị đại của Hồng bang, tương lai có thể hô mưa gọi gió ở Hoa Hải, trở thành người hùng một phương không tốt sao?” Diệp Vô Phong uống hết trà rồi đặt tách xuống.

Tiêu Sắc liền giúp anh rót trà: “Đúng! Anh Diệp, điều anh nói đều là cuộc sống tươi đẹp nhất trong mắt người thường. Nhưng, anh đã từng nghĩ đến chưa? Cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì Tiêu Sắc cũng chỉ là phụ nữ! Tôi cũng có tâm lý ỷ lại rất mạnh. Từ khi anh xuất hiện trong cuộc đời tôi, anh đã trở thành người tôi muốn ỷ lại và anh thực sự đã không để tôi thất vọng. “

Hai tay cô ta cầm tách trà, tiến lên một bước, tư thế vô cùng cung kính dâng tách trà lên quá đỉnh đầu: “Anh Diệp, mời anh uống trà.”

“À… Đừng khách sáo như vậy.” Diệp Vô Phong vội vàng nhận lấy tách trà, hai ngón tay chạm vào nhau, Tiêu Sắc như bị điện giật, cả người cứng đờ.

Diệp Vô Phong vội vàng đưa tách trà lên môi để che lấp đi sự ngượng ngùng giữa hai người.

Tiêu Sắc đột nhiên nói: “Tôi biết anh chuẩn bị rời đi, em thật sự không muốn anh đi! Anh Diệp, anh có thể cho phép tôi ôm anh một cái được không?”

“Ừm, cái này…” Diệp Vô Phong do dự một chút, Tiêu Sắc mạnh mẽ tiến lên một bước, trực tiếp ôm lấy cái eo rắn chắc của Diệp Vô Phong. Thân thể mềm mại thơm tho dán chặt vào anh, dường như sợ Diệp Vô Phong sẽ bỏ chạy.

Diệp Vô Phong biết rằng Tiêu Sắc yêu anh, nhưng anh đã có Lâm Thư Âm. Mối quan hệ lén lút với Bạch Tinh Đồng đã khiến anh cảm thấy rất có lỗi với Lâm Thư Âm. Cho nên, mặc dù bị Tiêu Sắc ôm rất chặt nhưng hai tay anh không hề ôm lại mà chỉ buông thõng.

“Tôi thật sự khiến anh chán ghét đến vậy sao?” Tiêu Sắc khóc như mưa, xinh đẹp mà đáng thương: “Thậm chí chỉ một cái thôi anh cũng không muốn ôm tôi sao?”

“À.” Đương nhiên, Diệp Vô Phong không thể coi là ghét bỏ Tiêu Sắc. Đối mặt với một Tiêu Sắc nhiệt tình và chủ động như vậy, Diệp Vô Phong thực sự không đành lòng tổn thương cô ta. Vì vậy, anh khẽ ôm bả vai cô ta một cái tượng trưng.

“Hôn tôi được không? Để cho tôi có một kỷ niệm đẹp nhất mà lưu giữ lại.” Tiêu Sắc ngước khuôn mặt đẫm lệ lên, nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp, kiễng chân, đưa đôi môi thơm ngát lên.

Một cảm giác quyến luyến khó nói thành lời.

Diệp Vô Phong cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, nhưng cổ họng đã khô khốc, không nhịn được mà cúi đầu xuống…

 

Cạch cạch, cánh cửa bị đẩy ra, giọng nói của Bạch Nhạn Phi vang lên: “Tiêu Sắc, tôi có một số tài liệu cần cô ký tên… Ừm, tôi không thấy gì cả, cô tiếp tục đi.”

Rầm. Bạch Nhạn Phi nhoáng một cái chạy ra ngoài. Trong lòng thấy vô cùng hoảng hốt.

Dựa lên vách tường, Bạch Nhạn Phi bối rối: Bọn họ ăn nằm với nhau!

Đồng thời, cô ấy cũng không ngừng tự trách: Tại sao mình không gõ cửa trước khi vào cơ chứ?

Cành cạch. Cửa phòng mở, Tiêu Sắc chạy ra, ngó trái ngó phải thì thấy Bạch Nhạn Phi: “Bạch Nhạn Phi, không phải như cô nghĩ. Thật ra giữa chúng tôi không xảy ra chuyện gì hết. Có con bọ bay vào mắt của anh Diệp nên anh ấy nhờ tôi lấy ra giúp. Thật đấy!”

“À? Tôi thật sự không nhìn thấy gì cả.” Hốc mắt của Bạch Nhạn Phi cũng ngân ngấn nước mắt, chỉ có thể thốt ra được câu đó.

Tiêu Sắc kéo Bạch Nhạn Phi vào trong phòng, lúc này Tiêu Sắc đã khôi phục lại thái độ bình thường: “Anh Diệp, tự anh nói đi. Khi nãy có con bọ bay vào trong mắt anh phải không? Em chỉ đang giúp anh lấy nó ra mà thôi, đúng chứ?”

“À, đúng đúng.” Người đẹp giải thích như vậy thì anh còn nói được gì đây.

Bạch Nhạn Phi miễn cưỡng nở nụ cười: “Tiêu Sắc, cô lo lắng như vậy làm gì? Thật sự là tôi không nhìn thấy gì mà. Hơn nữa, dù cho giữa hai người có xảy ra chuyện gì thì sao chứ? Mọi người lớn cả rồi, chính mình chịu trách nhiệm cho những gì bản thân đã làm là được rồi.”

Tiêu Sắc giật mình: “Ừ, đúng đúng.”

Giọng điệu này rõ ràng là hoàn toàn giống như giọng điệu của Diệp Vô Phong khi nãy.

Tiêu Sắc cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo bèn hỏi: “Nhạn Phi, vừa nãy cô nói có chuyện gì mà, phải không?”

Bạch Nhạn Phi cũng khôi phục lại thái độ bình thường, lộ ra vẻ mặt tươi cười có chút miễn cưỡng: “Có một số tài liệu cần cô ký, nhưng mà chậm một chút cũng không sao cả.”

Tiêu Sắc nói: “Vậy cô với anh Diệp ngồi uống trà đi. Tôi đi ký chỗ tài liệu kia.”

Diệp Vô Phong nói: “Vậy các cô cứ làm việc đi. Tôi đi trước.”

Mắc kẹt giữa hai người phụ nữ, bầu không khí lúng túng như vậy vẫn nên chạy đi thì tốt hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc