NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Đầu tiên là khả năng nhận biết về vị trí và trạng thái của đối thủ, khẳng định rằng Trần Cương nhạy bén hơn rất nhiều so với những cao thủ bình thường.

Thứ hai, sau khi cảm nhận được vị trí và trạng thái của đối thủ, vị trí công kích của bản thân phải lập tức được điều chỉnh, như vậy thì mỗi một chiêu mà bản thân phóng ra mới có thể khiến đối thủ rơi vào thế khốn cùng.

Dạng điều chỉnh kì diệu này mới chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa cao thủ và người bình thường khi học võ.

Diệp Vô Phong nhẹ nhàng lùi lại, sử dụng chiêu thức Thái Vân Thủ, từng bước từng bước hoá giải liên hoàn ba cước của Trần Cương.

“Ha!” Trần Cương ha to một tiếng, liên tiếp hai đấm xuất ra, một đấm thẳng, một đấm móc lên, lại một đấm thẳng, luân phiên đánh tới, cuồn cuộn như thế rồng.

Hai tay Diệp Vô Phong, đẩy tới đẩy lui trước ngực, sự dụng một trạng thái “dùng ý không dùng sức”, lại hoàn toàn hoá giải được những đòn công kích mạnh mẽ của Trần Cương.

Trần Cương càng hưng phấn hơn, một loạt tấn công kia có tổng cộng hơn hai mươi mấy chiêu, sau đó thu người lùi về sau, hai mắt mở to, khoá chặt trên người Diệp Vô Phong.

“Đánh hay lắm!” Diệp Vô Phong khen một tiếng, nhưng vẫn bình thản như không.

Trần Cương nhăn mày nói: “Ngài Diệp! Anh không hề đổi tay! Như vậy không công bằng.”

Diệp Vô Phong nói: “Được! Vậy lần sau tôi đổi tay.”

“Được lắm!” Lần này Trần Cương càng đề phòng hơn, sau khi xông lên, đã dùng toàn bộ võ thuật chân của bản thân, hai lòng bàn chân đạp ra, khiến cho người khác phải đầu váng mắt hoa!

Diệp Vô Phong có thể nhìn ra, võ thuật cước pháp của Trần Cương thực sự cực kì thông thạo, đã được xem như ăn nhập vào máu rồi.

Hơn nữa, sức mạnh của đôi chân anh ta, thực sự rất mạnh.

Dù sao Diệp Vô Phong cũng ăn cơm của người ta, uống rượu nhà người ta, còn bị người ta đoán trúng, Diệp Vô Phong thực sự không tiện đánh thẳng tay với người ta.

Chát! Trần Cương rõ ràng cảm thấy đường bàn chân mình bị một cái kìm sắt kẹp chặt! Hơn nữa tay của Diệp Vô Phong, mới chỉ vặn có một cái!

Trần Cương đột nhiên xoay người lại, cùng lúc đó chân phải của anh ta hướng vào đầu Diệp Vô Phong đạp tới! Cách hoá giải chiêu thế này, cực kì hiểm ác!

Cơ thể Diệp Vô Phong hơi hạ xuống, sức mạnh trên cánh tay rắn chắc mạnh mẽ khoá chặt Trần Cương vào lồng ng.ực, dùng sức quật ngã!

 

Bình bịch! Trần Cương giống như bị một cái máy xúc vật ngã xuống mặt đất, ngã một cách thảm hại!

Nhưng Trần Cương thực sự là một người được đào tạo bài bản, lật người một cái là có thể đứng dậy ngay, ngơ ngác nhìn Diệp Vô Phong.

Đã có thể khiến bản thân ngã lăn ra như vậy! Quan trọng là người ta vẫn còn nhẹ tay chán! Nếu không, lúc đập vào tường, thì bản thân đến sức để chống lại cũng không có, ngã tới mức vỡ sọ rồi cũng nên!

Trần Cương căn bản kham không nổi ý nghĩ tiếp tục đối chiến nữa, chắp hai tay lại nói: “Ngài Diệp quả nhiên võ công cao cường, Trần Cương nhận thua.”

Diệp Vô Phong cười nói: “Vậy tôi về ngủ đây.”

Trần Cương vội vã tới gần, lớn tiếng nói: “Ngài Diệp à, võ công của anh đơn giản mà nói giống như ma pháp vậy đó! Anh gia nhập với chúng tôi đi được không? Để tôi báo với ông chủ Lôi một tiếng, ông chủ Lôi nhất định sẽ thích nhưng cao thủ như anh đây, lương bổng ít nhất cũng phải vài chục tỷ!”

Lương bổng của Trần Cương, đã đạt mức một tỷ rưỡi rồi!

Diệp Vô Phong nhăn mày: “Ông chủ lôi?”

Trần Cương vội vàng giải thích: “Ở Đông Bắc, chỉ cần nhắc tới ông chủ Âu Dương Lôi, thì người trong giang hồ đều phải dựng thẳng ngón cái lên khen ngợi! Ông chủ Lôi là người mà ở cả thế giới ngầm lẫn người dân hay chính phủ ở đây đều phải nể mặt, có thấy khách sạn Quốc Quyền không? Nó chính là tài sản của ông chủ Lôi đấy! Phía dưới còn có sòng bạc, sàn đấu boxing. À đúng rồi, ngài Diệp, nếu anh cảm thấy có hứng, có thể tới sàn boxing tập luyện, tiện thể dạy cho cái đám không biết trời cao đất dày kia một bài học cũng được.”

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Không cần đâu, tôi phải quay về ngủ đây, tạm biệt.”

Một xã hội đen lão luyện như Diệp Vô Phong, tất nhiên nhìn ra được ý tứ lôi kéo của Trần Cương, nhưng anh tới đây là để đối đầu với Âu Dương Lôi, sao có thể lại gia nhập xuống dưới trướng của gã ta được chứ?

“Ầy, ngài Diệp, vậy để tôi đưa anh về.” Mặc dù Trần Cương ngã một cú rất đau, nhưng xương cốt vẫn may không bị gãy cái nào.

“Không cần tiễn đâu, tôi tự về được.” Diệp Vô Phong không muốn liên quan quá nhiều với bọn họ, bước vào thang máy, cửa thang máy dần đóng lại.

Trần Cương nhắn mắt lại một chút, rồi vẫy tay với Thắng Tử: “Ngày may báo cáo lại cho anh Dũng!”

“Vâng!” Thắng Tử trả lời ngay.

“Anh Cương Tử này, thực ra lúc trước em có gọi cho anh Dũng một cuộc rồi, mà anh Dũng không chịu nghe em ấy.”

Sắc mặt Trần Cương đanh lại: “Nhất định là anh Dũng đang bận chuyện gì khác, bỏ đi, để mai anh mày tự đi bảo cáo với anh Dũng vậy.”

Diệp Vô Phong không thích tiếp xúc nhiều với bọn họ, ở lại một đêm, sáng hôm sau đã trả phòng luôn.

Nhưng lúc anh rời đi, ở đây có hai người bảo vệ tiến lại gần hỏi: “Ngài Diệp, ngài muốn đi đâu sao ạ? Anh Cương Tử có dặn rồi, ở khách sạn Quốc Quyền ngài có thể làm bất cứ thứ gì ngài muốn, hoàn toàn miễn phí ạ!”

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi có hẹn với bạn rồi, không ở đây nữa, cảm ơn.”

“Ấy, ngài Diệp, ngài đừng đi chứ!” Hai người bảo vệ thấy không thể ngăn cản Diệp Vô Phong bèn có chút bối rối.

Diệp Vô Phong vẫy ngay một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.

Đợi tới lúc hai người bảo vệ kia định đuổi theo, thì Diệp Vô Phong đã ngồi trên taxi không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc