NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Tiêu Thụ Nguyên không thể chấp nhận sự thay đổi đột ngột của con trai mình trong một thời gian, nói: “Được rồi, đừng diễn kịch với bố nữa.”

Tiêu Đăng Phong nói: “Bố, con thực sự rất thành khẩn và thành thật xin lỗi bố! Chỉ cần con còn sống, bố sẽ nhìn thấy hành động của con sau này! Con hứa rằng con sẽ chăm chỉ học tập và sẽ không để bố phải lo lắng nữa.”

“Được rồi con trai, bố tin con, nhưng con hãy đứng lên đi.” Dù sao Tiêu Thụ Nguyên vẫn rất yêu con trai: “Này, nói cho bố biết con đã xảy ra chuyện gì? Có phải bị hù họa rồi không?”

Tiêu Đăng Phong nói về những gì đã xảy ra với anh ta, Tiêu Thụ Nguyên thở dài: “Chúng ta đã đắc tội với Âu Dương Lôi rồi! Có thể con không thể ngờ rằng đến cả con ông ta cũng không buông tha. Những gì mà bố đã trải qua đến nay còn nguy hiểm hơn con…”

Ông ta kể về trải nghiệm của bản thân, đặc biệt là khi bị đẩy xuống từ tầng bốn. Tâm trạng của Tiêu Đăng Phong không bình tĩnh được, ngay lập tức ôm chặt ông ta: “Bố!”

Tiêu Thụ Nguyên vỗ nhẹ vào lưng anh ta: “Thằng nhóc ngớ ngẩn, không phải là bố vẫn đang khỏe mạnh sao? Lúc đó bố đã được cứu rồi! Đó là một cao thủ thực sự và tên của anh ta là Diệp Vô Phong. Mặc dù lúc đó bố đang ở trong tình trạng hỗn loạn, nhưng anh ta từ trong đám người chạy đến và nhảy dựng lên, bắt lấy bố, dùng chính mình làm đệm, ôm bố lăn ra mấy mét. Đời này bố không cách nào cảm ơn người ta hết được! Con nhìn xem, bốnói đúng không? Không một chút gì xước xát nào.”

Tiêu Đăng Phong gật đầu liên tục: “Đúng! Bố, đúng là bố không bị thương.”

Tiêu Thụ Nguyên thở dài: “Haiz, bố không có bị thương, còn phải cảm ơnDiệp Vô Phong! Nếu không có anh ta, e là bố đã trở thành người thực vật hoặc là đã chết.”

Tiêu Đăng Phong tiếp tục gật đầu: “Ừ, Diệp Vô Phong là ân nhân của chúng ta! Con nhất định phải tìm cách cảm ơn anh ta!”

Tiêu Thụ Nguyên nói: “Hôm nay, ba cảnh sát đã hy sinh ở quảng trường Vạn Đạt. Trong lòng bố khó có thể nhắc đến điều này. Chỉ tại bố đã không nhận thức được tình hình nguy hiểm làm cho cảnh sát phải chịu tổn thất lớn như vậy. Đăng Phong à, con đã trưởng thành rồi. Khi về già, con vẫn phải học cách nghĩ nhiều hơn cho người khác. Con thử nghĩ xem, chẳng phải những chiến sĩ công an đang làm nhiệm vụ hôm nay, vợ, ba mẹ và con cái họ cũng mong họ đến trở về nhà sao?”

“Đúng, bố ạ, đúng! Con hiểu.” Tiêu Đăng Phong tiếp tục bật khóc: “Con thực sự biết mình đã sai! Sau này con sẽ học hỏi ở bố và trở thành người có ích cho đất nước!”

Tiêu Thụ Nguyên ôm con trai: “Con có thể tiến bộ như này, đó là điều bố hài lòng nhất.”

Tình cảm bốcon thật hòa thuận vui vẻ.

Nếu Diệp Vô Phong biết được hành động hôm nay của mình đã cứu vãn mối quan hệ bố con, anh nhất định sẽ cảm thấy rất tự hào.

Thật sự cảnh sát đã bảo vệ các thành viên của hai ủy ban đấu thầu khác và gia đình của họ. May mắn là bên kia không có xảy ra tình huống khốc liệt như vậy, nhưng họ cũng bị tấn công ở các mức độ khác nhau. Vì vậy, Hình Liên Cương bị choáng ngợp, còn Lạc Viễn Chinh cũng cực kỳ uất ức.

Nhưng Diệp Vô Phong lại nhàn rỗi, chỉ cần vấn đề của cảnh sát không liên quan đến Bạch Tinh Đồng, thì không liên quan gì đến anh. Trên thực tế, anh cũng không phải là sẵn sàng hỗ trợ cảnh sát xử lý các vụ án, nếu không thì tại sao không trở thành một cảnh sát?

Điều mà anh biết rõ hơn đó chính là anh đã sắp xếp để Đường Trảm bắt vài thành viên khác trong ủy ban đấu thầu và gia đình bọn họ, cho nên cảnh sát cũng không gặp nhiều chuyện lớn, hơn nữa là nhờ có Đường Trảm xử lý ổn thỏa.

Diệp Vô Phong chán nản nghĩ: Giờ mình gần như có thể trở thành cảnh sát trưởng của Phụng Thiên rồi! Tất cả những việc nhức đầu đều được anh bí mật xử lý.

“Anh sao vậy?” Lâm Thư Âm tắm xong lộ ra vẻ quyến rũ lòng người, cô dựa sát vào anh, trái tim Diệp Vô Phong lập tức mềm nhũn.

Đặt Lâm Thư Âm vào trong ngực mình, Diệp Vô Phong lắc đầu: “Không sao, anh chỉ là đang ngẩn người.”

“Không phải là Bạch Tinh Đồng tới tìm anh sao? Anh đi ra ngoài với cô ấy lâu như vậy… Chẳng lẽ lại không xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Thư Âm nhẹ nhàng xoa mặt Diệp Vô Phong, giọng điệu chất vấn.

Diệp Vô Phong bóp chặt khuôn mặt của cô: “Em muốn bọn anh xảy ra chuyện gì? Muốn anh tiếp nhận cô ấy sao? Cho cô ấy làm vợ bé của anh?”

“Này! Anh dám?” Lâm Thư Âm nheo đôi mắt đẹp, không khỏi mỉm cười.

Diệp Vô Phong nhanh chóng đầu hàng: “Không dám! Vợ à, anh chỉ muốn cùng em già đi. Anh thật sự không muốn có vợ bé nữa.”

Tay của Lâm Thư Âm đặt ở trên cái eo mềm mại của cô: “Vậy mà anh còn dám nói nhận cô ấy làm vợ bé?”

“Ờ, anh chỉ nói đùa với em thôi, anh nào dám làm thật.” Diệp Vô Phong mặt dày nói.

Tay của Lâm Thư Âm buông ra ngay lập tức, ngay khi Diệp Vô Phong nghĩ mọi chuyện đã ổn thỏa, Lâm Thư Âm đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Diệp Vô Phong, thực ra em biết Bạch Tinh Đồng thích anh. Còn anh cũng không buông bỏ cô ấy được.”

“Hả?” Diệp Vô Phong hơi sững sờ: “Ý của em là?”

“Thực ra, cô ấy cũng là một cô gái tốt. Cô ấy không có mưu mô gì, cô ấy chỉ biết làm việc chăm chỉ. Thậm chí, rất khó để tìm được người ưng ý lấy mình, vì công việc của cô ấy quá thất thường và không có người đàn ông nào có thể chấp nhận cô ấy. Đồng thời, cô ấy cũng khinh thường những người đàn ông tầm thường đó.” Ánh mắt Lâm Thư Âm tràn đầy vẻ xa xôi, nói đến bạn thân của mình quả thật rất thấu hiểu.

“Ồ.” Diệp Vô Phong không bình luận.

Lâm Thư Âm nói: “Thực ra hai bọn em đã từng nói đùa rằng chúng em sẽ kết hôn với cùng một người đàn ông trong tương lai, nhưng luật hôn nhân không cho phép điều đó. Nếu Bạch Tinh Đồng bằng lòng, anh có thể chăm sóc cô ấy nhiều hơn, dù đó là về công việc hay trong cuộc sống của cô ấy, bao gồm cả… Anh biết đấy. ”

“Anh biết gì?” Diệp Vô Phong không có dũng khí nói rằng anh đã có quan hệ thân thiết với Bạch Tinh Đồng, khi đối mặt với Lâm Thư Âm, anh luôn cảm thấy mình nợ cô, sợ cô sẽ không vui.

 

Lâm Thư Âm bổ nhào về trước ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh một lúc lâu sau mới rời, cô xinh đẹp quyến rũ, nói: “Chẳng lẽ ngay cả như thế anh cũng không hiểu? Lừa em sao?”

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Anh hiểu, nhưng anh vẫn chỉ yêu em.”

Bình luận

Truyện đang đọc