NGHỊCH TẬP Ở RỂ

“Lão già, quay mắt về đây, nhìn tôi nhiều lên cái, đừng lúc nào cũng nhìn người đẹp trẻ trung, ông không với tới đâu.” Một bà lão giơ tay lắc lắc trước mắt chồng mình, vô cùng ghen tức nói.

“A…” Ông già tiếc nuối lắc lắc đầu: “Bà vợ cao tuổi ơi, bà nhìn người ta mà xem, đó chính là kiệt tác của thượng đế. Nhìn lại bà xem, tôi đang nghi ngờ, khi thượng đế tạo ra bà, liệu ngài có đang ngủ gật hay không? Sao lại trông khó nhìn như này chứ? Tôi khó hiểu quá đấy.”

“Ông già đáng chết! Không muốn sống nữa à?” Bà lão xông lên, cào cấu liên tục ông già kia…

Xem ra, vẻ đẹp của Bạch Tinh Đồng, già trẻ đều thích.

Thanh niên đáng nghi kia cảm thấy Bạch Tinh Đồng quá mức thu hút sự chú ý của người khác, hơn nữa, nhìn thấy Bạch Tinh Đồng đi về phía mình, thanh niên lại quay người rời đi.

Bạch Tinh Đồng cũng rất có kinh nghiệm, lặng lẽ đi sau thanh niên, hai người một trước một sau, đi vào một quán cà phê.

Thanh niên khả nghi trực tiếp ngồi trong góc quán cà phê, còn đặc biệt quay lưng về phía đại sảnh, rõ ràng là không muốn bị người khác nhìn thấy.

Khi Bạch Tinh Đồng xuất hiện sau lưng thanh niên, cơ thể của thanh niên chấn động một hồi, nhịp tim gia tăng: “Cô ấy đến rồi.”

Sau khi Bạch Tinh Đồng xịt nước hoa, cô ta ngồi đối diện thanh niên: “Tôi là Bạch Tinh Đồng, cậu tìm tôi có việc sao?”

Thanh niên ngước mắt nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp tuyệt mỹ của Bạch Tinh Đồng, lại hoảng loạn nhìn xuống, người đẹp như này, không dám nhìn thắng!

 

Bạch Tinh Đồng sớm đã quen với chuyện mọi người sợ mình nên cũng chẳng có cảm giác gì với chuyện thế này mà tiếp tục hỏi: “Nói mau, cuối cùng là có chuyện gì?”

“Cảnh sát Bạch, là vầy, tôi phải báo cáo với cô về tình tiết vụ án.” Ánh mắt người trẻ tuổi ấy nhìn sang chỗ khác.

“Tình tiết vụ án? Được! Liên quan đến vụ án nào?” Bạch Tinh Đồng ngồi ngay ngắn, cẩn thận quan sát người trẻ tuổi đối diện.

“Cảnh sát Bạch, tôi là người quét dọn trong nhà Âu Dương Lôi. Tôi tên là Vương Chí Tân, tôi phải báo với cô rằng Âu Dương Lôi từng qua lại với trùm bán thuốc phiện ở khu vực Tam Giác Vàng là anh em họ Hồ.”

“Ồ? Qua lại như thế nào? Anh có chứng cứ gì không?” Bạch Tinh Đồng lặng lẽ mở bút ghi âm, sau đó nở nụ cười hấp dẫn chết người nhìn Vương Chí Tân đối diện.

Vương Chí Tân nói: “Cảnh sát Bạch, sao tôi có chứng cứ gì được chứ! Tôi chỉ vô tình nghe được một đoạn noí chuyện của Âu Dương Lôi với Âu Dương Tất Tùng mà thôi. À, còn có Khương Tam Lãng nữa. Bọn họ bàn chuyện thời gian, vừa khéo tôi lại nghe được. Sơ lược là: Trùm buôn thuốc phiện Hồ Trọng chết rồi nên anh em của ông ta là Hồ Quý đặc biệt tập hợp lực lượng đến thành phố Phụng Thiên trả thù cho Hồ Trọng…”

Vương Chí Tân kể lại một cách kỹ càng, Bạch Tinh Đồng vừa nghe vừa gật đầu: “Ồ? Nếu như vậy thì bây giờ Âu Dương Lôi với Hồ Quý đã trở thành kẻ thù?”

Vương Chí Tân gật đầu: “Có thể là vậy.”

Bạch Tinh Đồng hỏi: “Âu Dương Tất Tùng là ai?”

Vương Chí Tân trả lời: “Âu Dương Tất Tùng chính là con trai của Âu Dương Lôi! Anh ta kéo theo một nhóm người toàn dân lão luyện, dữ dằn! Nghe nói tối qua bọn họ chơi tới bến với Hồ Quý, cuối cùng hao binh tổn tướng, chết hết mười mấy người.”

“Cái gì?” Bạch Tinh Đồng kinh hãi đứng bật dậy: “Chết mười mấy người? Ở đâu?” Đây là một vụ án lớn luôn rồi! Nhưng tại sao cô không thấy người dân nào báo lên hết?

Vương Chí Tân vừa lắc đầu vừa nói: “Cảnh sát Bạch, tôi chỉ biết mỗi chuyện này thôi, bọn họ cũng không thể nói tôi nghe địa điểm cụ thể được! Còn nữa, tôi tới đây báo lại với cô cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận rủi ro lớn. Ai chẳng biết Âu Dương Lôi tàn nhẫn với những kẻ phản bội thế nào chứ! Đúng rồi, tôi cũng nên trở về thôi. Nếu không Âu Dương Lôi và những người khác sẽ nghi ngờ.”

Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi. Vương Chí Tân, sau này cô làm gián điệp tôi, nếu có chuyện gì xảy ra thì tìm cách báo cho tôi biết được không? Cô cứ yên tâm, ngoài ra tôi sẽ trả một phần tiền lương cho cô.”

Vương Chí Tâm mỉm cười: “Được! Cảm ơn cảnh sát Bạch, tôi sẽ làm tốt việc cung cấp thông tin cho cô.” Thật ra cô ta cũng chẳng cách nào từ chối khi đối diện với lời yêu cầu nhẹ nhàng của người đẹp Bạch Tinh Đồng.

Đương nhiên còn có thêm một phần thu nhập. Đối với một nhân vật thấp bé như Vương Chí Tân thì cũng coi như chuyện tốt.

Nhưng Bạch Tinh Đồng lại không biết, sau khi trở về nhà Âu Dương, Vương Chí Tân chạy ngay vào phòng Âu Dương Lôi: “Ông chủ Lôi, tôi đã ‘báo cáo’ với Bạch Tinh Đồng theo lời dặn của ngài.”

“Ừ. Vương Chí Tân, cô làm tốt lắm.” Âu Dương Lôi tiện tay đưa cho Vương Chí Tân năm trăm tệ: “Cô ta có kêu cô làm gián điệp cho mình không?”

Vương Chí Tân giơ ngón cái với Âu Dương Lôi: “Ông chủ Lôi, ngài quả là thần tiên. Người phụ nữ này thật ngu ngốc, cô ta còn yêu cầu tôi làm gián điệp báo cáo thông tin cho mình! Đã vậy còn đưa cho tôi một trăm tệ nữa chứ. Ha ha!”

Thấy Vương Chí Tân nhận lấy năm trăm tệ rồi lấy ra một trăm tệ, Âu Dương Lôi khoát tay áo một cái: “Cô cứ giữ đi!”

Vương Chí Tân cười hì hì nói: “Ông chủ Lôi, ngài cứ yên tâm. Tôi sẽ không làm gián điệp cho cô ả đó đâu!”

“Cái gì? Trông cô thông minh thế, hóa ra cũng chỉ là đồ đần thôi sao!” Âu Dương Lôi trừng mắt.

“Hả? Ông chủ Lôi, chuyện này…Sao ngài lại nói như vậy! Nếu tôi làm gián điệp cho cô ta thì chắc chắn sẽ gây bất lợi cho ngài. Vương Chí Tân tôi đây nhất định sẽ luôn trung thành với nhà họ Lôi…” Vương Chí Tân quỳ xuống đất rồi bắt đầu thề thốt.

“Được rồi được rồi. Tôi nói cho cô biết, cô không những phải làm gián điệp mà còn phải làm cho thật tốt.” Âu Dương Lôi rì rầm một hồi vào tai Vương Chí Tân.

“Vâng, vâng vâng. Ông chủ Lôi, tôi biết rồi! Ngài cứ yên tâm, tôi chắc chắn trước khi báo tin cho cô ta sẽ để ngài xem qua hết!” Vương Chí Tân tiếp tục biểu đạt lòng trung thành của mình.

“Hồ Quý đến Phụng Thiên báo thù cho Hồ Trọng?” Lúc Hình Liên Cương nghe được tin này, cũng đứng bật dậy như Bạch Tinh Đồng. Hai mắt lóe sáng, sắc mặt cũng nghiêm trọng hẳn: “Kẻ đến thì không tốt, mà kẻ tốt lại chẳng thấy đâu!”

Bình luận

Truyện đang đọc