NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Chương 88: Thành một tấm lá chắn

“Có loại thuốc này sao? Bao nhiêu tiền thế?”

Tiểu Ngải nói: “Em có thể đòi tiền của anh Phong được sao? Khách thường tôi bán sáu trăm đồng một viên, anh Phong đây tôi bán năm trăm, anh thấy thế nào?”

Diệp Vô Phong cúi đầu xuống suy nghĩ một chút: “Ừm ừm, cũng không mắc, chỉ là tôi vẫn hơi lo lắng, đợi vợ của tôi đến, tôi hỏi ý kiến của cô ấy.”

“Haha, đúng là một người đàn ông tốt!” Tiểu Ngải cũng không ép buộc anh, mà chỉ gật gật đầu nói: “Được rồi, vậy anh cứ hỏi ý kiến của người phụ nữ đó đi, đây là số điện thoại của tôi.” Nói xong, Tiểu Ngải đưa cho Diệp Vô Phong một tấm danh thiếp.

Công ty trách nhiệm hữu hạn dược phẩm và chăm sóc sức khỏe Hoàn Thái Bình Dương: Chức vụ: Phó tổng giám đốc – Tiểu Ngải.

Sau khi hai người chia tay, Diệp Vô Phong lên tầng hai, về đến phòng, Bạch Tinh Đồng đang đợi anh ta, Bạch Tinh Đồng nhận lấy danh thiếp nhìn qua một lượt, nói: “Tốt lắm! Cá đã cắn câu rồi. Chúng ta đặt ở chỗ cô ta một đơn hàng lớn, hàng trong tay cô ta chắc chắn không đủ, tự nhiên sẽ liên hệ đến nhà xưởng, tìm được nguồn gốc, liền thu dây câu lên con cá lớn này.”

Diệp Vô Phong lại nói: “Lần đầu tiên mua thuốc, tôi đoán cô ta cũng không chịu bán cho chúng ta số lượng lớn đâu, không cần phải vội, cứ từ từ.” Ngay sau đó liền gọi điện thoại cho Tiểu Ngải.

Nghe thấy hoàn cảnh của đối phương, vẫn còn tiếng âm nhạc của sàn nhảy, cô ta vẫn chưa rời khỏi đấy. Tiểu Ngải nhìn thấy số điện thoại của anh ta, lập tức nhiệt tình đứng dậy: “Anh Phong, anh gì muốn dặn dò?”

Diệp Vô Phong: “Tôi và vợ của tôi đã nói chuyện với nhau rồi, cô ấy cũng đồng ý rồi. Chúng tôi mua trước hai viên xem xem hiệu quả như thế nào, nếu thích hợp thì sẽ mua tiếp.”

Nghe được Tiểu Ngải ở phía bên kia cũng rất hưng phấn: “Được thôi, không có vấn đề gì! Ừm, như vậy đi, một lát nữa anh ra đây, chúng ta gặp mặt ở bãi đỗ xe.”

Bạch Tinh Đồng và Diệp Vô Phong ở trong phòng lại lên kế hoạch một chút, khoảng mười phút sau, đi tới thang máy điện xuống bãi đỗ xe, tìm được chiếc xe BMW X5 của bọn họ, hai người lên xe, liên lạc với Tiểu Ngải.

Rất nhanh Tiểu Ngải đã xuất hiện bên cạnh xe của bọn họ. Bọn họ cũng mời cô ta lên xe. Ngồi vào bên trong, Tiểu Ngải không nhịn được mà dùng tay sờ vào các thiết bị của xe, khen lên: “Người có tiền thật khác, đến cả xe cũng đẹp như vậy, ngập tràn khí chất của người giàu! Đúng rồi, chị dâu cũng rất xinh đẹp!”

Bạch Tinh Đồng mỉm cười nhìn cô ấy, không nói cái gì. Diệp Vô Phong vặn từ ghế lái điều khiển: “Tiểu Ngải, loại thuốc cô nói, có mang tới không?”

“Anh Phong đừng gấp, em lấy ra ngay đây.” Nói xong, cô ta lấy từ trong người ra một túi nhỏ, kéo dây kéo ra, lấy ra hai viên thuốc được bọc trong một cái bao, đưa cho Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong mở bao ra, nhìn hai viên thuốc ở bên trong, híp mắt hỏi Tiểu Ngải, “Đây là đồ thật không phải là giả đúng không?”

Tiểu Ngải sửng sốt trả lời lại một cách mỉa mai: “Anh Phong, anh là ông chủ lớn, làm gì có mặt hàng nào mà chưa từng thấy qua? Anh nói em sẽ đưa cho anh đồ giả hay sao? Trừ khi em không muốn lăn lộn ở chốn này nữa.”

Diệp Vô Phong không nói thêm gì nữa, cầm thuốc cất đi: “Được rồi, nếu như đây thuốc tốt, tôi sẽ liên hệ với cô để mua tiếp, chúng ta làm ăn lâu dài, trở thành khách hàng thân thiết.”

Tiểu Ngải nói, “Anh Phong, anh yên tâm đi. Được rồi, em nhận đủ tiền rồi, em đi trước đây, sau này chúng ta liên lạc thường xuyên nhé.”

Bắt tay nhau, Tiểu Ngải vừa ngâm nga một điệu hát dân gian vừa bước xuống xe.

Diệp Vô Phong vừa nằm xuống ghế: “Diệp Vô Phong, phối hợp với tôi.” Bạch Tinh Đồng lập tức nhảy tới.

Lần này Diệp Vô Phong cũng bối rối rồi.

Bạch Tinh Đồng cũng có chút chịu không được, hơi tránh ra một chút, ghé sát bên tai anh ta nói: “Có người đến, Mã Thiên Vũ, là đối tượng mà bố tôi tìm cho tôi.” Quả nhiên, từ kính chiếu hậu của xe, có một người đàn ông cường tráng ước chừng khoảng ba mươi tuổi đang đi tới.

Diệp Vô Phong cảm thấy buồn cười: “Hóa ra lại là diễn kịch à, không ngờ tới còn có diễn trong diễn nữa. Được rồi, cô diễn chẳng lẽ tôi lại không diễn sao?” Nghĩ đến đây, anh nhấc tay lên, đem Bạch Tinh Đồng từ ghế phụ kéo tới, trực tiếp ôm vào trong lòng.

Người đàn ông đó vốn dĩ không có phát hiện ra chuyện gì, nhìn chiếc xe bên này khẽ động đậy, chẳng qua chỉ cưởi cười, tự hỏi cặp tình nhân này đang làm chuyện gì. Đột nhiên nhìn thấy một hình bóng lóe lên, rất quen thuộc, anh ta không nhịn được mà đi tới xem.

Bạch Tinh Đồng cảm giác được anh ta đến rất gần rồi, đang giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Diệp Vô Phong, ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Mã Thiên Vũ từ bên cạnh cửa kính xe đi tới. Cô ấy sửa sang lại đầu tóc, bình tĩnh chào hỏi: “Trùng hợp vậy sao, Mã Thiên Vũ, anh đang đi đâu thế?”

“Cô! Bạch Tinh Đồng, quả nhiên là cô!” Mã Thiên Vũ xác định vợ sắp cưới của mình của mình đang ở bên cạnh người đàn ông khác, nhất thời tức giận, cả người run rẩy, anh ta chỉ vào Diệp Vô Phong “Người đàn ông này là ai? Hai người đang làm gì?”

Bạch Tinh Đồng hừ lạnh một tiếng: “Hừ. Mã Thiên Vũ, bố tôi chẳng qua là giới thiệu hai chúng ta làm quen với nhau, tôi cũng chưa đồng ý là bạn gái của anh. Anh liền đi khắp nơi nói tôi là vợ chưa cưới của anh. Hôm nay tôi chính là muốn nói với anh, đây là bạn trai của tôi. Không phải là anh.”

“Cô, cô nói cái gì?” Mã Thiên Vũ khẽ cắn môi, ánh mắt tràn đầy sự đố kỵ nhìn về phía Diệp Vô Phong: “Tên khốn kiếp, anh lại dám quyến rũ vợ chưa cưới của tôi, cậu ra đây. Tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt ngay tại đây.”

Diệp Vô Phong lạnh lùng cười: “Tôi thật sự rất muốn đi ra, tôi sẽ để anh muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”

“Anh, anh thật sự không biết sống chết. lại dám cả gan nói với tôi như vậy?” Đừng nói thành phố Tam Giang, cho dù ở tỉnh thành, vẫn chưa từng có người dám nói như vậy với Mã Thiên Vũ.

Mã Thiên Vũ bị lời nói của Diệp Vô Phong sỉ nhục làm cho tức giận đến bất tỉnh, anh ta không phải là loại dễ chịu thiệt thòi, xông đến kéo cửa xe: “Thằng nhãi kia, có gan mày nói lại một lần nữa tao nghe?”

“Mã Thiên Vũ anh làm cái gì vậy? Ở trước mặt tôi mà giở thói côn đồ, có tin tôi trở mặt với anh không?” Bạch Tinh Đồng tức giận nói.

Nhìn thấy Bạch Tinh Đồng tức giận rồi, Mã Thiên Vũ căm giận hừ một tiếng, bỏ cánh tay Diệp Vô Phong ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có gan thì nói cho tao biết mày tên gì?”

Đương nhiên Diệp Vô Phong sẽ không sợ anh ta, cười lạnh lùng nói: “Tôi tên Diệp Vô Phong.”

Mã Thiên Vũ gật gật đầu, hung dữ liếc Diệp Vô Phong một cái: “Thằng nhãi, mày gan đấy, chúng ta hãy chờ xem.”

Sau khi Mã Thiên Vũ đi, Diệp Vô Phong nói: “Bạch Tinh Đồng, thảo nào cô không thích hắn, thằng cha đó quá dã man rồi.”

Bạch Tinh Đồng nói: “Nhà họ Mã là một trong bốn nhà giàu có nhất tỉnh thành, anh ta là thiếu gia của nhà họ Mã, dù sao cũng cảm thấy bản thân rất tài giỏi, tôi không quen nhìn nhất chính là loại người như anh ta, đặc biệt là tôi mới vừa nghe nói, Mã Thiên Vũ này là một người song tính, quá buồn nôn!”

Diệp Vô Phong điềm tĩnh nói: “Thôi đi, loại người này, không nên nhắc đến hắn, đội trưởng Bạch, bước tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?”

Bạch Tinh Đồng cười khẩy một cái nói: “Sáng sớm ngày mai, mua hết toàn bộ thuốc trong tay Tiểu Ngải. Cô ta nhất định sẽ tìm anh Mạnh mua thuốc. Sau đó chúng ta thu lưới bắt gọn cả ổ.”

Buổi sáng ngày thứ hai, Bạch Tinh Đồng để Diệp Vô Phong liên lạc với Tiểu Ngải.

Diệp Vô Phong lại gọi điện thoại cho Tiểu Ngải, Tiểu Ngải nghe Diệp Vô Phong nói hiệu quả của thuốc không tồi, muốn mua nhiều thuốc hơn, tự nhiên cực kỳ phấn khích.

Bình luận

Truyện đang đọc