NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Chương 600:

Còn Trương Long nhanh chóng báo cáo chuyện này với Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong híp mắt, nở nụ cười tươi: “Thật không ngờ năng suất làm việc của Phong Mãn Lâu vẫn cao như vậy, tôi còn tưởng rằng phải đợi đến sáng mai bọn họ mới xuất hiện.”

Nhiệm vụ mà anh giao cho Phong Mãn Lâu cũng đã có hiệu lực rồi, chẳng qua là loại hiệu suất này nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

Tổng bộ của Phong Mãn Lâu không phải ở Liêu Đông, muốn chấp hành nhiệm vụ, cần phải mất thời gian điều động người từ bên ngoài tiến vào Liêu Đông.

Nhưng tình hình hiện tại xem ra cũng không mất quá nhiều thời gian, loại hiệu suất này vẫn cao giống như bình thường.

“Có phải bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Lâm Thư Âm tò mò hỏi.

Diệp Vô Phong lắc đầu mỉm cười: “Không có, chúng ta tiếp tục xem phim là được rồi, chuyện nhỏ bên ngoài cứ giao cho Trương Long Trương Hổ, dù sao nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ em.”

Lâm Thư Âm nghi ngờ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài màn đêm mờ mịt, bóng cây lắc lư, căn bản là không có cách nào nhìn rõ bên ngoài rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

 

Ngọn đèn trong phòng vẫn ấm áp, trên tivi truyền đến một bài hát vô cùng nhẹ nhàng, bọn họ chính là đang xem một tập phim truyền hình.

Cảnh tượng đẫm máu ở bên ngoài đã lan rộng, chẳng qua là âm thanh vẫn chưa truyền đến bên trong sân nhỏ.

Cách nhau một cái sân nhỏ, nhưng mà hai bên giống như hai thế giới khác nhau, một bên vô cùng ấm áp, bên còn lại đẫm máu dị thường.

Máu nhuộm đỏ một khoảng đất, những viên đạn đã bắn chiếc xe tải thành cái sàng, cũng bắn nát những thứ có mặt tại hiện trường thành những lỗ thủng.

Hỏa lực quá mạnh, đám người Triệu Lập căn bản cũng không biết rốt cuộc nơi này có bao nhiêu bảo vệ, càng khiến ông ta khiếp sợ những người bảo vệ trên tay cầm vũ khí kia.

Có phải là quá tốt rồi!

Trong tay bọn họ nhiều nhất cũng là một cây súng lục, những người còn lại cầm vũ khí cận chiến, ví dụ như dao rựa.

Đối mặt với nhiều viên đạn bay tứ tung như vậy, bọn họ chỉ có thể trốn trong xe tải, ngay cả ló đầu ra thăm dò cũng không được.

“Trong đêm tối có thể đánh chúng ta chuẩn xác như vậy, bọn họ chắc chắn là có thiết bị nhìn đêm, những người này rốt cuộc là ai, tôi không tin bọn họ là quân đội chính quy!” Lúc này Trương Đại Bảo vô cùng hoảng sợ.

Bản thân ông ta không đồng ý tấn công vào nhà Diệp Vô Phong, bây giờ lại xuất hiện tình huống như thế này, muốn rút lui cũng không thể được.

Có một số tên côn đồ đã muốn bỏ cuộc, nhưng chỉ cần bọn họ rút lui, để lộ bản thân trong tầm ngắm của đối phương, đối phương sẽ bắn thủng đầu của bọn họ mà không có chút do dự nào.

Một chút tình cảm cũng không nói.

Triệu Lập cũng biết, hiện tại bọn họ đã tiến vào một ngõ cụt, căn bản không có cách nào rời khỏi đây.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Một doanh nhân đi theo Triệu Lập đến nơi này cũng đã hoảng sợ, để bọn họ làm ăn thì còn có thể, nhưng để bọn họ làm người tiên phong nhảy vào lưới, bọn họ căn bản không làm được, bọn họ vô cũng quý trọng mạng sống của mình.

Cho nên nếu như không đến thời khắc cuối cùng, bọn họ sẽ không tự đâm đầu vào lưới.

Rầm rầm rầm!

Lựu đạn xuất hiện trong phạm vi của bọn họ, xe tải bị lựu đạn quăng trúng, những người trốn sau xe tải đều bị nổ tung.

Lúc này tay chân bị đứt ra bay tứ tung.

“Nếu như chúng ta còn tiếp tục tấn công thì đều sẽ bỏ mạng tại đây!” Trương Đại Bảo nhìn thấy Triệu Lập không nói một câu nào, mặc dù sắc mặt u ám, nhưng cũng có thể nhìn thấy được ông ta đang hoảng sợ, một tay túm lấy cổ áo của Triệu Lập.

“Ông nói cái gì đi chứ, hành động lần này là do ông đề nghị, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, ông có phải nên nghĩ ra các để chúng ta trốn khỏi nơi này không.”

Hai mắt Triệu Lập vẫn mơ màng như cũ.

Ông ta biết kế hoạch tác chiến lần này của bản thân đã thất bại rồi, ông ta làm sao cũng không ngờ được cuộc phản công của bọn họ lại không chịu nổi một đòn tấn công như thế.

Sức phòng ngự của đối phương quá bi3n thái rồi?

Người bình thường căn bản không thể nào bố trí như vậy.

“Khốn khiếp! Tôi không nên nghe lời ông! Nếu như không nghe lời ông, tôi cũng sẽ không ra nông nỗi như thế này!” Trương Đại Bảo đùn đẩy trách nhiệm lên người Triệu Lập.

Ông ta nhìn những doanh nhân khác, vô cùng sợ hãi nói: “Tôi biết các người cũng không muốn, nhưng thực lực của Diệp Vô Phong quá mạnh, cũng không biết những người giúp đỡ anh ta đến từ đâu, giống như quân đội chính quy vậy, chúng ta căn bản không có cách nào chiến thắng! Cho nên chúng ta hãy đầu hàng đi!”

Lời nói của Trường Đại Bảo được mọi người tán thành, bọn họ đều nhao nhao giơ cờ trắng lên.

Lúc này người của Phong Mãn Lâu dừng bắn.

Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Lâm Thư Âm, nếu như kẻ địch đã đầu hàng rồi, đã nói lên bọn họ không còn là mối đe dọa với Lâm Thư Âm nữa.

Những chuyện tiếp theo sẽ giao lại cho đám người Trương Long xử lý.

Hai người Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm đang xem phim, nghe thấy âm thanh bên ngoài, tuy là Lâm Thư Âm có chút lo lắng, nhưng mà ở trong lòng Diệp Vô Phong, mọi lo lắng đều biến mất.

Chẳng qua là vẫn bị tiếng nổ bên ngoài dọa sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc