NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Hoàng Hiền Đức lắc đầu cười khổ: “Kể cả có nói cho người nhà Mộ Dung thì bọn họ cũng chỉ xem chuyện này nhue chuyện cười mà thôi. Chúng ta không cần phải tự rước lấy nhục, vẫn nên rời đi trước rồi nói sau.”

Hai bố con bàn bạc, tạm thời chuyển nhà đến tỉnh khác, nhưng vẫn để lại thân tín của mình quan sát tình huống của Hoa Hải, tiện cho việc ngóc đầu lại ở đây.

Sau này Hoàng Hiền Đúc mới cảm thấy vô cùng may mắn vì quyết định ngày hôm nay, bời vì sau đó ông ta quả thật đã chứng kiến nhà Mộ Dung bị hủy diệt! Đến mức ông ta không dám nổi lên những suy nghĩ đối đầu với Diệp Vô Phong nữa!

“Anh Phong, anh cứ thà bọn họ đi như vậy sao? Chẳng may bọn họ mật báo cho nhà Mộ Dung thì sao chứ?” Quả nhiên Tiết Phi cũng có nghi ngờ như vậy.

Diệp Voi Phong cười nhạt: “Nếu như bọn họ có ý nghĩ khác, vậy thì tự mình chịu sự diệt vong!” Anh xoay xoay chiếc điện thoại di động của mình: “Chỉ cần tôi ra lệnh một cái, chiếc xe kia của bố con họ sẽ lập tức nổ tung!”

Tiết Phi tặc lưỡi, dựng ngón tay cái về phía Diệp Vô Phong: “Anh Phong thật sáng suốt.”

Diệp Vô Phong nói: “Có gan làm tổn thương Bạch Nhạn Phi. Lúc đầu tôi cũng không có ý định bỏ qua cho họ, nhưng cái tên Hoàng Hiền Đức kia rất thông minh, không dám giở trò gian lận sau lưng tôi.”

Hai người cũng nhanh chóng lên xe rời đi. Trên đường đi, Diệp Vô Phong dùng điện thoại gọi thẳng cho một ngân hàng nào đó ở nước ngoài, yêu cầu bọn họ chuyển sáu nghìn tỷ vào một tài khoản ngân hàng do anh chỉ định. Đối phương hỏi đi hỏi lại để kiểm hứng thân phận của Diệp Vô Phong, lúc này mới đồng ý chuyển tiền.”

“Oa! Tiền về rồi!” Ngay cả Bạch Nhạn Phi, vào lúc nhìn thấu tin nhắn cũng khó thể nào tin được: “Một, hai, ba, bốn… Đúng sáu nghìn tỷ! Trời ạ!”

Với thân phận của Bạch Nhạn Phi thì cũng không phải là cô chưa thấy tài khoản có nhiều tiền thế này, nhúng trong vòng một ngày có thể gom được rất rất nhiều tiền thế này, quả thực là rất lợi hại.

“Hả? Thật sự gom được sao?” Trong lòng Lâm Thư Âm cũng nhảy loạn lên, “sáu nghìn tỷ đó, không phải là sáu trăm triệu đâu.”

Tiêu Sắc cũng nôn nóng, nghiêm túc đến lại các số không một lần nữa, gật đầu xác định: “Đúng là sáu nghìn tỷ! Tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Bạch, chúng ta không cần lo lắng về vấn đề tài chính nữa!”

Lâm Thư Âm thực sự cũng không nhịn được, liền gọi chi Diệp Vô Phong một cuộc điện thoại: “Thành thật khai báo, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cho dù là đi vay, cũng không có chuyện vay nhanh như vậy.”

“Vay mà.” Diệp Vô Phong trả lời rất đơn giản.

“Vay? Ai có thể ngay lập tức cho anh vay nhiều như vậy?” Lâm Thư Âm vẫn không thể tin.

“Anh có một người bạn, người đó không tiện để lộ danh tính. Em yên tâm đi, đảm bảo nguồn gốc của tiền không có vấn đề.”

“Được rồi, dù sao thì nhiều tiền như vậy cũng là chuyện tốt.” Lâm Thư Âm không  hỏi ra được gì, đành phải cúp điện thoại.

Lại qua ba ngày, Bạch Nhạn Phi và Lâm Thư Âm, Tiêu Sắc, ba cô gái đã chuẩn bị hồ sơ đấu thầu chu đáo, sẵn sàng mọi chuyện, chỉ còn chờ mời ngày sau đem đến đại hội đấu thầu.

Mộ Dung Trí đã tạo thành thói quen, chính là bình thường không ở nhà nhiều, thì cũng là đi đến núi cao rừng sâu để tu luyện. Vậy nên, chuyện ông ta đột nhiên biến mất nhiều ngày như vậy, căn bản là không ai hỏi đến.

Cho dù là Quản Lệ Xu kia, kể cả bốc hơi khỏi thế gian, vậy mà không ai hỏi thăm đến.

Mộ Dung Hào Giang lại lo lắng một chuyện: giá đấu thầu.

Chuyện cải tạo lại cảng Hoa Hải, nhà Mộ Dung đã rơi vào tình thế bắt buộc. Như vậy, trong lúc đấu thầu, nhất định không thể để cho những doanh nghiệp bên ngoài khác bỏ phiếu, nếu không, có khả năng sẽ xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

Là một kẻ kiêu ngạo như Mộ Dung Hào Giang thì sao có thể để cho chuyện này xảy ra chứ?

“Nhân Nhi, con đã điều tra rõ ràng chưa? Tổng cộng có bao nhiêu doanh nghiệp tham gia đấu thầu?” Trong tay Mộ Dung Hào Giang cầm theo hai khối cầu, “lạch cạch” xoay chuyển, hỏi một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc