NGHỊCH TẬP Ở RỂ

“Cái gì? Muốn tiêu diệt hai mươi quỷ đảo quốc? Vậy thì quá tốt! Bên em đang có sáu người, đảm bảo một người có thể đánh được năm người! Haha! Nói rõ địa chỉ, chúng em sẽ mang vũ khí tốt đến.” Đường Trảm quả là phần tử tốt trên chiến trường, vừa nghe được tin, đã lập tức đồng ý qua.

Sau khi ngắt điện thoại, Diệp Vô Phong nói: “Người anh em Đường Trảm của tôi, đem đến sáu cao thủ của Long Môn, rất nhanh đến đây tiếp viện, cộng thêm hai người chúng ta, tổng cộng có bảy người, chắc là đã đủ để tiêu diệt toàn bộ lũ quỷ đảo quốc.”

“Rất tốt, trang bị vũ khí của quân khu cũng nhanh chóng đến được đây.” Du Kinh Hồng gật đầu.

Diệp Vô Phong nói: “Sao cô không để chiến đội đặc nhiệm của quân khi tham gia trận đấu lần này?”

Du Kinh Hồng cười khổ lắc đầu: “Tố chất những thành viên của chiến đội đặc nhiệm quân khu quá tệ, đối phó với chiến đội đặc nhiệm của Watanabe Oniyo không khác gì đi tìm cái chết. Đáng tiếc Hồng Thuẫn của tôi vẫn còn bên nước ngoài thi hành nhiệm vụ, không kịp quay về. Nếu không thì cũng không cần đến Diệp Tư lệnh giúp đỡ.”

“Watanabe Oniyo? Hóa ra là anh ta?” Diệp Vô Phong kinh ngạc: “Anh ta là một tay xuất sắc của quân đội hải đảo, chiến đội anh ta đào tạo ra vô cùng nổi tiếng trên thế giới. Mà bản thân anh ta nhẫn hoàng, với phẩm chất quân sự xuất sắc, cũng có thể được xếp vào top năm mươi trở nên trong bảng xếp hạng lực lượng đặc biệt của thế giới.”

“Sợ rồi?” Du Kinh Hồng khích tướng nói.

Diệp Vô Phong nói: “Tuy tôi và Watanabe Oniyo chưa từng gặp mặt chào hỏi, nhưng đều biết đối phương là ai. Cho là anh ta có lợi hại đi chăng nữa, còn chưa đáng để Diệp Vô Phong tôi có tư cách sợ.”

“Ừ, Tư Lệnh Diệp, tôi thích nhất là bộ dạng gáy to của anh như này.” Du Kinh Hồng cười hớn hở.

Diệp Vô Phong đáp lại: “Thích khách Trung hoa, thì ra đẹp thế này.”

Du Kinh Hồng lạnh mặt: “Anh không phát hiện từ trước sao?”

Diệp Vô Phong nói: “Lúc trước tôi chỉ biết, Du Kinh Hồng là một hổ cái siêu cấp.”

“Ngứa đòn!” Du Kinh Hồng bay người qua, giơ chân đạp.

Diệp Vô Phong linh hoạt nâng đầu gối lên chống cự, đúng lúc tiếng của một xe tải thùng bạt lớn được ngụy trang thành xe tải chuyên dụng dừng trước sân.

Hai người lập tức dừng tay, cùng nhau đi ra ngoài sân.

“Báo cáo Sĩ quan Du, chúng tôi mang vũ khí đến theo yêu cầu của cô, mời cô kiểm tra một chút.”

“Nhanh đi vào! Ai là Sĩ quan của các anh? Vẫn cứ ngu ngốc!” Du Kinh Hồng phẫn nộ: “Không nhẽ các anh không có thường phục sao?”

”Ơ, xin lỗi Sĩ quan Du, tôi sai rồi.” Người kia nhanh chóng bay vào sân, đứng sao một bên.

Diệp Vô Phong nhảy lên buồng điều khiển, cho xe vừ chỗ khuất sau bức tường, xong đó lại nhảy lên xe tải, lấy vũ khí bên trong ra, từ trên tường vứt vũ khí vào trong sân.

Nhìn từ xa, trông Diệp Vô Phong giống như công nhân đang dỡ hàng, chỉ là thái độ dỡ hàng có chút bạo lực.

Thượng úy như muốn ói máu khi nhìn thấy Diệp Vô Phong dỡ đống vũ khí cao cấp: Không thể trân trọng một chút được sao?

Nhưng ông ta cũng biết, cách Diệp Vô Phong dỡ hàng thế này mới không thu hút sự chú ý của người khác.

 

Du Kinh Hồng kiểm kê xong, tự tay ký nhận, sau đó nói với vị sĩ quan thượng úy kia: “Xin mời mọi người về cho! Còn cậu cần cởi cái áo sơ mi ra, cởi bỏ thường phục bên ngoài.”

“Vâng!” Vị thượng úy kia vội vàng nghiêm mình cúi chào, sau khi làm xong, mới nhanh chóng đi ra ngoài sân, lái xe rời đi.

Chiếc xe tải vừa rời đi, thì có hai chiếc Land Rover ầm ầm đi tới, cửa xe vừa mở, bảy người mặc quần áo bình thường, một người thong dong chậm rãi bước xuống xe, đó chính là người đứng đầu, Đường Trảm.

Ánh mắt Du Kinh Hồng lạnh nhạt, nhìn về phía Diệp Vô Phong, thấy anh không có bất kỳ động tĩnh gì, đã biết đó là người của mình rồi.

“Ây, đại ca, đây là mỹ nữ anh mới săn được sao?” Nhìn thấy Du Kinh Hồng trang điểm như người phụ nữ trong thôn, Đường Trảm chớp chớp mắt, phỏng đoán.

“Đừng có quậy! Đây là Du Kinh Hồng, sát thủ của Trung Hoa đại lục.” Diệp Vô Phong nhanh chóng nhắc nhở.

“Ồ?” Đường Trảm khá là bất ngờ: “Cô ta… Không phải luôn luôn tìm cách trả thù anh sao? Bây giờ sao lại hợp tác với nhau vậy?”

“Đây là Đường Trảm, một trong Tứ Đại Thiên Vương của Long Môn sao? Thì ra lại là một người lỗ mãng như vậy à?” Du Kinh Hồng mặc dù không quen biết Đường Trảm, nhưng căn cứ vào tình hình của Long Môn mà cô ta nắm được, liên tưởng một chút, đã đoán ra ngay.

Đường Trảm cười hì hì: “Thích khách Nguyệt Hạ, không ngờ lại là một mỹ nhân! Nhưng nếu như cô làm chị dâu tôi, tôi chắc chắn sẽ không phản đối.”

Sắc mặt Du Kinh Hồng trầm xuống: “Đường Trảm! Không được nói chủ đề này nữa! Nếu không, tôi lập tức sẽ đánh anh một trận!”

“Trời ơi? Quả nhiên là cọp cái.” Đường Trảm thấy Du Kinh Hồng tức giận, lại cảm thấy dưới chân có gió lạnh thổi qua, liền trốn sau người Diệp Vô Phong, còn nháy mắt với Du Kinh Hồng.

Anh ta đem theo sáu người anh em, nhìn thấy vua thần lực nhà mình biến thành trẻ con, cũng không dám cười.

Nhưng bọn họ cũng biết là Đường Trảm chỉ có lúc ở trước mặt Diệp Vô Phong, mới thẳng thắn như vậy.

Du Kinh Hồng cũng cảm thấy như vậy, sáu người anh em mà Đường Trảm mang theo, mỗi một người đều là cao thủ chiến đấu cực đỉnh, từ trong ánh mắt và khí thế của bọn họ thì có thể nhận ra điều đó.

Hơn nữa kinh nghiệm của bọn họ cực kì phong phú, lúc ở bên ngoài, cố ý đi chậm lại, giống như người bình thường, nhưng vừa bước vào nhà, thân thể lập tức cực kỳ nhanh nhẹn, khí chất thuộc về chiến sĩ lập tức được toát ra ngoài.

“Mọi người chọn vũ khí đi!” Du Kinh Hồng thấy những chiếc vali được Diệp Vô Phong ném vào trong sân.

“Wow!” Nhóm người của Đường Trảm, cuối cùng có thể ở Trung Hoa đại lục sử dụng vũ khí thỏa thích rồi, ngay lập tức reo hò chạy về phía mấy chiếc vali.

“Cây súng bắn tỉa này là của tôi! Sv-98, cái tôi thích nhất! Ai cũng đừng hòng cướp của tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc