NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Cartel dùng ý niệm của anh với chiêu thức tử thần tới để hoàn toàn bao lấy Diệp Vô Phong, chặn lại mọi đường lui của Diệp Vô Phong.

Tốc độ trên không trung của Cartel cực kì nhanh, Diệp Vô Phong dường như hoàn toàn bối rối, ngây người nhìn Cartel đang lao tới mà không dùng phương pháp phòng thủ.

“Ngài Diệp.” Ngay cả Tiêu Sắc cũng không nhịn được mà hô lên.

Ba mét, hai mét, chỉ còn một mét!

Mọi người đã cảm thấy hoa mắt, mà thân ảnh của Diệp Vô Phong bỗng nhiên xông tới trước! Trong khi anh lao về phía trước, anh đã đổi thành tư thế trượt lưng xuống đất!

Thời khắc mấu chốt chính là chỗ này, khi Diệp Vô Phong trượt xuống ngay dưới người Cartel, anh đột nhiên cuộn chân lên rồi tung một cú thằng tắp!

Hai chân của Diệp Vô Phong giống như cây lao, mà hướng đâm của cây lao này lại tới… bộ phận mấu chốt của đàn ông? Đây chính là chỗ trí mạng đó!

Vì vậy, Cartel đang bay trên không trung đột nhiên mất đi mục tiêu, thậm chí còn cảm nhận phần mông của anh bị một lực lớn đâm thẳng tới!

Người đứng ngoài quan sát thì thấy bộ phận chính giữa của Cartel bất ngờ trúng chiêu, hai đầu gối khuỵu xuống rồi cơ thể đột ngột bay lên!

Rầm! Cơ thể của Cartel đụng trúng nóc phòng đại sảnh, toàn bộ căn phòng rung lắc.

Sau đó thân thể Cartel rơi xuống, mà lúc này Diệp Vô Phong đã cuộn người bật lên, như thể đang chờ một bao cát rơi xuống, sau đó anh xoay người một cước, đá trúng đầu Cartel!

Vì vậy, Cartel chưa kịp chạm đất đã bị đá trúng một cước, cơ thể giống như  đinh ốc, bay vòng tròn năm sáu vòng với tốc độ cực nhanh, ‘Rầm rầm’ rồi mới ngã xuống mặt đất.

Hai người bảo vệ của nhà Mộ Dung cũng không may, bị Cartel đụng trúng cơ thể, kết quả cả đám lăn cùng chung một chỗ rồi rơi vào hôn mê.

“Ngài Cartel!” Bát Tí Hải Thần sốc nặng!

Mà ngay cả Brown cũng chưa từng thấy Cartel bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy.

“Cartel” Brown kêu lên một tiếng, hai người bảo vệ của ông ta lập tức chạy tới chuẩn bị nâng Cartel dậy.

Diệp Vô Phong lùi lại phía sau hai bước, hờ hững nhìn Mộ Dung Hào Giang: “Ngày mai tiếp tục.”

“Haha! Diệp Vô Phong, cậu nghĩ hay thế nhỉ! Tôi muốn giết cậu ngay bây giờ.” Bát Tí Hải Thần cười một tràng dài, thân pháp như bóng ma, lóe lên rồi lại lóe lên, nháy mắt vọt tới trước mặt Diệp Vô Phong, rầm! Một quyền đánh ra!

“Mẹ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!”  Tiêu Ngưu Nhi không kìm được mà chửi bới, nhưng cậu không dám ra tay ngăn Bát Tí Hải Thần, bởi vì chỉ một chiêu này của Bát Tí Hải Thần cũng đủ để cậu nhìn ra cậu và đối phương chênh lệnh như thế nào.

“Đồ khốn tiếp, xa luân chiến! Không biết xấu hổ là gì!” Tiết Phi cũng lớn tiếng mắng, lên án với gia tộc nhà họ Mộ Dung.

Nhưng Bát Tí Hải Thần cùng Diệp Vô Phong đã quần chiến với nhau, những người ở đây căn bản không ai có thể tách hai người họ ra.

Diệp Vô Phong vẫn áp dụng tư thế phòng thủ, trước quyền cước như vũ bão của Bát Tí Hải Thần, anh có vẻ vô cùng chật vật.

Mười phút trôi đi, tình thế vẫn như cũ.

Cartel đã được đỡ trở về đội, cơ thể gã cong lên như con tôm luộc, hai tay ôm chặt giữa chân, hiển nhiên chỗ đó đã bị thương nặng.

Chiêu này của Diệp Vô Phong cực kì nham hiểm, cũng khiến người khác xả giận, trực tiếp khiến Cartel bị thương nặng.

Vút! Bóng dáng Bát Tí Hải Thần cùng Diệp Vô Phong bỗng nhiên tách ra, cách xa nhau năm mét, cả hai nhìn thẳng vào nhau.

Bát Tí Hải Thần dù sao cũng lấy khỏe chọi yếu, lúc này nhìn gã thoải mái hơn Diệp Vô Phong rất nhiều, mà Diệp Vô Phong bắt đầu thở dố.c.

“Ha!” Thân pháp Bát Tí Hải Thần biến ảo, hai tai như dây điện vung vẩy, nhìn qua giống như quan thế âm nghìn tay, gã lại như gió lốc lao tới chỗ Diệp Vô Phong.

Gã không cho Diệp Vô Phong có cơ hội thở dố.c, nếu không mọi công sức của Cartel như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

“Đồ không biết xấu hổ.” Tiêu Ngưu Nhi tức tới mức dậm tay dậm chân, nhưng không thể giúp Diệp Vô Phong cái gì.

Ánh mắt Tiêu Sắc và Bạch Nhạn Phỉ  thay đổi, hận không thể đánh chết tên Bát Tí Hải Thần mất nết kia.

Cằm Diệp Vô Phong lấm tấm mồ hôi!

Nhưng nhìn thấy Bát Tí Hải Thần tiến lên. Anh cũng giống như trâu bò nghênh đón đối phương!

Diệp Vô Phong không trốn tránh, mà ỷ vào công lực của mình, cứng đối cứng với Bát Tí Hải Thần!

“Bốp!” Bốn chưởng va vào nhau, hai nguồn sức mạnh dây dưa cùng một chỗ, người đứng ngoài quan sát chỉ cảm thấy trước mắt có gió lốc nổi lên!

Cơn lốc đi qua, hai người tay đối tay.

“Hừ!” Hai người đồng thời dồn lực, mượn lực phản chất đồng thời lùi lại phía sau, giống như gà chọi, nhìn nhau rồi tụ lực, chuẩn bị cho cuộc đối đầu tiếp theo.

Mọi người hai bên không dám lên tiếng, để không ảnh hưởng tới cuộc chiến giữa hai vị cao thủ này.

“Này!” Hai người gần như hét lên đồng thời, một lần nữa va chạm vào nhau!

Oành! Lại một cơn lốc nhỏ khác!

Mọi chuyện đã kết thúc, hai người vẫn  giữ nguyên tư thế đối chưởng với nhau.

Bát Tí Hải Thần tiếp tục dồn lực, cố ý bào mòn sức lực của Diệp Vô Phong.

Tuy mồ hôi Diệp Vô Phong rơi như mưa, nhưng anh vẫn cắn răng kiên trì, không hề chịu thua.

“Hừ hừ!” Đột nhiên có một giọng nói vang lên, một bóng người xuất hiện giữa cả hai mà không hề gây ra chút tiếng động nào.

Bốp~ Bóng người kia đánh lên mặt Bát Tí Hải Thần: “Lão già không biết xấu hổ, mang xa luân chiến của ông cút khỏi đây đi!”

 

Những người ở đây đều vô cùng bối rối, ai cũng không biết người này xuất hiện như thế nào và đó là ai?

Cô sao có cái gan lớn như thế, chen ngang vào chiến trường giữa hai cao thủ tuyệt đỉnh? Thậm chí cô còn dám ra tay với đối phương?

Bình luận

Truyện đang đọc