NGHỊCH TẬP Ở RỂ

“À.” Hạ Chinh gật gật đầu, trong nháy mắt đã lẩn đi.

Hiển nhiên, trong suy nghĩ của Hạ Chinh, Diệp Vô Phong đã biến thành bạn trai của Bạch Tinh Đồng.

Mà Diệp Vô Phong cũng sẽ không giải thích vấn đề này với Hạ Chinh mà tùy ý đứng trước quầy hàng mà Hạ Chinh vừa đứng lúc nãy, nhìn quần áo đến ngẩn người.

“Quý khách, quý khách muốn kiểu quần áo nào? Yên tâm đi, chỗ này của chúng tôi đều bán hàng hiệu, hơn nữa còn đảm bảo giá ở đây so với giá trong những khu nhà lớn rẻ hơn nhiều. Đến đây đi, ưng bộ nào thì thử bộ đó. Nhìn vóc dáng của quý khách đúng là giá treo quần áo trời sinh, mặc gì cũng rất đẹp trai!” Chủ quầy hàng là một cô gái trẻ, cái miệng nhỏ nhắn đúng là rất biết nói chuyện.

Diệp Vô Phong suy nghĩ, lúc Hạ Chinh đứng ở chỗ này nhất định đã bị cô gái này “tra tấn” một phen.

Hạ Chinh đương nhiên không đi xa, bởi vì anh ta lo lắng: “Bạn trai của đội trưởng Bạch” Diệp Vô Phong này không có kinh nghiệm, lúc kẻ khả nghi đi ra ngoài, nếu anh không nhìn thấy thì phải làm sao?

“Ra rồi!” Lúc Hạ Chinh nhìn thấy một người ngoại quốc tóc vàng, không kiềm chế được mà đứng sát vào Diệp Vô Phong, thấp giọng nhắc nhở.

Diệp Vô Phong âm thầm khoát tay áo, ý bảo anh ta đừng nói lung tung.

Hạ Chinh liền lui ra phía sau, cùng với chủ quầy hàng nói chuyện phiếm.

Ánh sáng trong mắt Diệp Vô Phong lóe lên, thuận tiện quan sát một chút liền nhìn thấy một người da trắng đến từ nước M, cao trên một mét chín mươi, ăn mặc tinh tế, tay xách theo một cái vali, thoạt nhìn có vẻ như là đàn violon.

Diệp Vô Phong không nóng lòng đi theo dõi gã da trắng, mà cảm thận hơi thở của gã.

Đây là sát khí! Diệp Vô Phong hoàn toàn có thể kết luận.

Sau đó Diệp Vô Phong liếc nhìn Hạ Chinh một cái, cảm thấy mắt nhìn của anh ta quả thực không tồi.

Chiếc vali trong tay gã da trắng kia không nên là một chiếc đàn violon, đương nhiên nếu dù có thật là đàn violon, chỉ sợ cũng chỉ dùng để che giấu thân phận.

Gã da trắng kia tỏ ra rất tùy ý, men theo đường Nhân Dân đi về phía Tây.

Diệp Vô Phong ra hiệu về phía Hạ Chinh, Hạ Chinh lập tức tiến lại gần: “Anh Diệp, anh có vấn đề gì không?”

Bạn trai của đội Trưởng Bạch thì dĩ nhiên phải tôn trọng.

Diệp Vô Phong nói: “Hạ Chinh, cậu đi cùng đi, đụng vào cái vali một cái, cảm nhận xem thứ ở bên trong là gì. Nhưng phải chú ý an toàn, tôi ở phía sau bảo vệ cậu.”

“Rõ.” Hạ Chinh hưng phấn gật đầu, bước nhanh đuổi theo người da trắng.

Đường Nhân Dân được xem như là đường dành riêng cho người đi bộ, xe đạp điện, xe ba bánh ở đây rất nhiều, vô cùng hỗn loạn.

Bởi vậy, dù cho Hạ Chinh đi theo gã da trắng kia, dưới tình hình đó cũng sẽ không gây nên sự chú ý.

Nhưng vào lúc Hạ Chinh tràn đầy sức mạnh, muốn va vào chiếc vali trong tay gã, kỳ tích lại xảy ra!

Gã da trắng kia bước về bên trái một bước, kịp thời tránh được cú va của Hạ Chinh.

Hạ Chinh lảo đảo vài bước, suýt chút nữa ngã sấp xuống, quay đầu quát: “Mẹ nó! Ai đụng phải tao đấy? Có dũng khí thì bước ra đây!”

Tất nhiên là chẳng có ai đụng vào anh ta, mà là anh ta muốn đâm vào người khác. Vậy nên sẽ chẳng có ai bước ra.

Gã da trắng kia dừng lại vài bước, lạnh lùng nhìn Hạ Chinh biểu diễn, khoảng cách giữa hai người không đến ba bước chân.

Nếu gã kia ra tay, chỉ sợ cái mạng nhỏ của Hạ Chinh lập tức đi đời.

Đương nhiên, lúc Hạ Chinh quay đầu mắng người cũng nhìn thấy Diệp Vô Phong đang đi ở phía xa, anh ta trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong, dùng ánh mắt trao đổi.

Nhìn thấy Hạ Chinh thăm dò thất bại, Diệp Vô Phong liền đi tới cạnh Hạ Chinh, liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Hạ Chinh cảm thấy có chút mất mát: “Đến cả chút chuyện này mà em cũng làm không tốt.”

Ở phía sau, Bạch Tinh Đồng vừa lúc đi tới, bước chân của cô ta có phần gấp gáp.

“Xin chào!” Diệp Vô Phong mặt mày tươi cười, vẫy tay với gã da trắng, thản nhiên tiến tới gần. Hạ Chinh khiếp sợ, quay ra đằng sau, không dám nhìn bọn họ.

Bạch Tinh Đồng vừa mới đi tới gần, bước chân cô ta lập tức chậm lại, đợi kết quả Diệp Vô Phong tiếp cận gã da trắng.

“Hả?” Ánh mắt của gã da trắng thoạt nhìn rất hiền lành nhưng Diệp Vô Phong nhìn thấy trong mắt gã có một tia sắc bén, hơn nữa còn theo bản năng nắm chặt vali, trong vali này chẳng lẽ là súng bắn tỉa?

“Anh đến từ nước Anh sao?” Diệp Vô Phong dùng tiếng Anh hỏi.

“Không! Tạm biệt!” Gã da trắng không thèm để ý đến Diệp Vô Phong.

 

“Không không không, đừng vội thế!” Diệp Vô Phong vừa cười vừa tiến lại gần gã da trắng rồi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của gã: “Xin chào, tôi là du học sinh trở về từ nước M, có thể giúp gì cho anh không?”

“Không, không cần, cám ơn.” Gã vừa lễ độ vừa xa cách đáp lời rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Diệp Vô Phong tiến lên giật lấy chiếc vali trong tay gã: “Để tôi giúp anh! Yên tâm đi, tôi không cần tiền boa.”

“Hừ?” Gã da trắng lạnh lùng lùi về phía sau một bước, chiếc vali cũng dịch ra phía sau: “Tránh xa tao một chút! Tao không chào đón mày!”

Vẻ mặt gã lạnh băng, điệu bộ như muốn hù dọa Diệp Vô Phong.

Bạch Tinh Đồng cầm súng, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.

Tuy rằng hai bên nói tiếng Anh rất trôi chảy nhưng Bạch Tinh Đồng chỉ nghe hiểu một phần, sau khi chứng kiến động tác của hai bên, cô ta càng hiểu rõ bọn họ đã bắt đầu giương cung chém kiếm!

Hạ Chinh chứng kiến một màn này cũng bị dọa một trận, vội vàng cầm súng.

Chuyện thế này khi nói ra thì rất ung dung tự tại, nhưng sau khi bị phát hiện thì đối với bọn họ mà nói là chí mạng! Có thể chết bất cứ lúc nào.

Gã u ám nhìn Diệp Vô Phong: “Tránh xa ra, nếu không tao sẽ không khách khí với mày đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc