NGHỊCH TẬP Ở RỂ

“Được lắm! Đô của ngài Diệp đây tốt lắm!” Gương mặt Trần Cương lập tức nở ra một nụ cười.

“Thắng Tử, rót rượu!”

Một ly rượu này khi uống vào bụng của Diệp Vô Phong, giống như có một cảm giác nóng bỏng trôi xuống theo, suốt từ cổ họng truyền xuống đến tận dạ dày! Từ đầu đến chân anh đều trở nên ấm hẳn lên.

Trần Cương cười nói: “Ngài Diệp, đây là loại rượu nặng người Đông Bắc thích nhất, là rượu cốt, thế nên nồng độ cồn hơi cao, anh uống có quen không?”

Diệp Vô Phong cười nhạt: “Cũng tạm, cảm ơn.”

Trần Cương nói: “Ngài Diệp xin đừng khách khí với tôi như vậy! Nào, ly thứ hai!”

Kết quả sau khi Trần Cương kính hết ba ly rượu xong, Thắng Tử cũng đứng lên, cũng như vậy nâng một ly: “Ngài Diệp, trước đây tôi mạo phạm đến anh, tôi xin kín anh hai ly, xem như nhận lỗi với anh. Thắng Tử tôi cặn trước xem như kính trọng anh!”

Ừng ực ừng ực, tên Thắng tử to xác sung sướng nốc hết một ly rượu đầy, sau đó cũng giống như Trần Cương, nâng cái ly rỗng lên, nghi ngờ nhìn Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong bèn cười, nói: “Chao ôi, thế này là chơi cậy đông hiếp yếu sao?”

Trần Cương nhăn mày nói: “Thắng Tử, cậu chỉ cần kính một ly là được rồi! Sao còn bắt ngài Diệp đây phải uống nữa?”

Thắng Tử ngại ngùng nhếch nhếch mép: “Phải phải, anh Cương Tử, chắc do em “tận tâm quá” rồi! Ngài Diệp, mời.”

Tay phải của Thắng Tử nhẹ nhàng đưa về hướng Diệp Vô Phong, ý bảo: nâng ly lên đi chứ!

Diệp Vô Phong cũng không quan tâm nhiều, nâng ly lên, một hơi uống cạn: “Được rồi. Tôi chỉ uống được thế thôi. Bây giờ tôi ăn thêm chút gì đó, vậy là được rồi.”

“Vậy được, lên món.” Biểu hiện của Trần Cương cực kì hiền hoà.

Ngược lại Diệp Vô Phong cũng không thèm khách khí, nhìn thấy người ta bày lên một đĩa bánh bao thịt lớn trắng trắng thơm thơm nóng hổi, một mình anh ăn hết sáu cái, sau đó lau miệng: “Trần Cương, cảm ơn anh đã chiêu đãi, tôi phải về đây.”

“Ấy? Ngài Diệp đừng vội về thế! Ăn xong phải đi giải trí tí chứ.” Trần Cương tự tay nhấc ấm trà lên, rót trà cho Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong chớp chớp mắt: “Giải trí sau bữa ăn này, tôi không tham gia.”

Trần Cương lắc đầu: “Ngài Diệp đây hiểu lầm rồi, ý của tôi là, sau khi chúng ta uống vài ngụm nước xong, Trần Cương tôi muốn so tài với ngài Diệp đây một chút.”

Trong lòng Diệp Vô Phong thầm nghĩ: Trò hay tới rồi đây!

Anh từ từ nhăn mày: “Chắc không bắt buộc phải so tài đâu ha? Trần Cương à, tôi ăn hơi nó rồi ấy, ha ha.”

“Không sao không sao, ngài Diệp, chúng ta cứ uống vài ly trà đi đã rồi mình đi phòng luyện tập sau. Ngài Diệp, anh đừng để bụng nhé, Trần Cương tôi thích nhất là học võ, nên rất thích được kết bạn với cao thủ. Hôm nay nghe Thắng Tử nói, anh chỉ dùng một chiêu đã có thể hạ gục được nó, nên Trần Cương tôi cũng nhất định phải học được cái gì đó từ ngài Diệp đây.”

“Không dám không dám, Trần Cương, tôi cũng mới lần đầu học võ thôi, căn bản không dám nhận làm thầy của ai cả.”

Nhưng anh cũng rõ, trận so tài này không thể tránh được nữa rồi, dù gì cũng ăn của người ta rồi còn gì.

Trần Cương ăn chưa no, chuẩn bị cũng rất đầy đủ chu đáo, lúc đến sân luyện tập, Trần Cương liếc mắt qua đống đồ bảo hộ kia: “Ngài Diệp, tôi hơi nặng tay, làm phiền anh mặc đồ bảo hộ vào nhé?”

Trần Cương cố ý thể hiện sự thân thiện, thực ra cũng là một loại thông minh, ít nhất cũng khiến Diệp Vô Phong trong trận đấu sắp tới sẽ thực sự ra một đòn hiểm.

Nếu như biểu hiện ra trạng thái đối địch, cả hai bên đều ra tuyệt chiêu, nói không chừng sẽ xảy ra án mạng. Theo suy đoán của Trần Cương, rất có thể người chết đó sẽ là bản thân!

“Nặng tay? Ha ha.” Diệp Vô Phong bật cười, từ từ khởi động chân tay.

“Trần Cương, tôi thấy anh mới là người nên mặc đồ bảo hộ vào.”

Ba anh em Thắng Tử ở bên cạnh, người này trợn mắt nhìn người kia, bọn họ trước này chưa từng thấy Trần Cương khách khí như vậy với ai bao giờ! Càng chưa từng nhìn thấy, người nào có thể khiến Trần Cương phải mặc đồ bảo hộ.

Trần Cương cười lớn một tiếng: “Ngài Diệp không cần nói đùa vậy đâu! Có điều, tôi muốn nói rõ một chuyện trước, lỡ như tôi không khống chế được bản thân, mong ngài Diệp đây thông cảm cho.”

Sau khi Diệp Vô Phong đứng vững, anh bày ra tư thế bắt đầu của thái cực quyền: “Trần Cương, tới đi!”

Thế là, trong đầu của Thắng Tử hiện lên hình ảnh của những cao thủ trên mạng, đánh tan tác mấy “đại sư” chuyên về Thái Cực Quyền đó.

Thắng Tử cảm thấy, mấy môn võ tay chân ẻo lả như Thái Cực Quyền, thực sự không thể đấu với những cao thủ võ thuật chân chính được!

Một khi chạm trán, cái người gọi là “Đại sư Thái Cực Quyền” chắn chắn sẽ bị đánh cho tơi bời hoa lá, thảm không nỡ nhìn.

Trần Cương đứng tại chỗ nhảy nhảy lên mấy cái, hai nắm đấm nhanh như chớp tung ra, sau đó xoay người về đá chân, động tác mạnh mẽ dứt khoát, sau khi tiếp đất, lại cực kì ổn định.

“Hay!” Thắng Tử nhịn không được khen hay, còn vỗ tay khen ngợi.

Trần Cương bày ra chiêu thức phòng về, từ từ tiến lại gần Diệp Vô Phong, tôi luyện Hố Chân của Bắc Phái, chủ yếu chỉ dùng chân, anh phải cẩn thận chút nhé!”

Diệp Vô Phong vẫn giữ nguyên tư thế đứng tấn đưa quyền ra: “Trần Cương, anh dùng tất cả sức lực anh có đánh tới đi.”

“Được thôi!” Trường Cương nâng hai nắm đấm lên, tiến lại gần Diệp Vô Phong, nhưng đột nhiên lại xoay người lại, liên tiếp ba cước, xoay tròn như lốc xoáy phi về hướng Diệp Vô Phong, không hề có một chút nào lưu tình.

Chân anh ta xé gió lao tới, đến Thắng Tử nhìn thấy cũng phải giật mình: Cước pháp kinh khủng thật! Lúc bản thân bị ăn đòn, anh Cương Tử chính là dùng liên hoàn ba cước này đây.

Cái loại liên hoàn ba cước này, thực ra khá là phổ biến, hầu như tất cả những người học võ đều biết cách để né chiêu thức này.

Nhưng người đã đạt tới cảnh giới đại sư rồi, chỉ còn một lần đột phá nữa là tiến vào cảnh giới võ sư như Trần Cương, khi dùng đòn liên hoàn ba cước này, so với những người bình thường khác, tác dụng của nó khác xa nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc