NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Trở lại tổng bộ công ty Hoa Cường, Diệp Vô Phong gạt tất cả mọi người qua một bên, tự nhốt mình trong phòng, bắt đầu tu luyện tính phục hồi.

Trước sự đe dọa của Đàm Thuận, Diệp Vô Phong cũng không dám lơ là.

Bởi vì, cho dù là Diệp Vô Phong có thể chống đối với Đàm Thuận, cũng không thể ngày ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ ở bên cạnh Lâm Thư Âm, cho nên nếu như Đàm Thuận thực sự muốn ra tay giết Lâm Thư Âm, thì ngay cả Diệp Vô Phong cũng không thể ngăn cản được.

Cho nên, anh cũng không dám mạo hiểm. Vì vậy, cuộc hẹn tối nay nhất định phải đến đúng giờ, cho dù đó là nơi nguy hiểm cỡ nào, Diệp Vô Phong cũng không thể từ bỏ.

Anh biết Đàm Thuận là một cao thủ giỏi, cho dù là Đường Trảm hay là Bạch Nhạn Phi, Dương Chấn Hoa mang theo những người khác đến thì cũng không có tác dụng gì, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng của chính mình.

Anh giấu tin tức này, không nói thêm cho ai khác.

Còn Bắc Thoái Vương Đàm Thuận, sau hẹn đấu với Diệp Vô Phong, vì để bảo vệ thanh danh của bản thân nên cũng không nói với người khác.

Ông ta giống như Diệp Vô Phong, sau khi quay lại nhà Âu Dương, ông ta đã đóng cửa phòng mình tu luyện, chuẩn bị đánh bại Diệp Vô Phong.

Điều mà ông ta không biết là Âu Dương Tất Tùng, bóng ma đang trốn trong nhà của Âu Dương đã sai người đến để mắt ông ta.

Bắc Thoái Vương Đàm Thuận đột ngột rời khỏi nhà Âu Dương, điều này đã thu hút sự chú ý của Âu Dương Tất Tùng, ông ta đột nhiên quay lại khiến Âu Dương Tất Tùng phái người theo dõi ôn ta 24/24, đồng thời lập ra một kế hoạch theo dõi bằng công nghệ cao vô cùng chặt chẽ.

Mỗi tối, cứ đến hơn tám giờ thì Đàm Thuận mới đi ra khỏi phòng, đi bộ tiến về phía trên núi.

“Ông Đàm, ông định đi đâu vậy?”Đúng lúc Âu Dương Tất Tùng xuất hiện trước mặt ông ta, cười hỏi.

“Tất Tùng đó sao, tôi chỉ đi ra ngoài dạo bộ, tiện thể luyện công, cậu đi tuần à?”

Đàm Thuận nhìn đám lính thủy lục chiến ngạo mạn bên cạnh Âu Dương Tất Tùng, còn có vài tên cao thủ mới trong đám đó.

Âu Dương Tất Tùng gật đầu: “Ừ, ông Đàm, gần đây không được yên bình cho lắm, tôi khuyên ông không nên đi quá xa.”

“Ha ha! Tất Tùng, cảm ơn cậu đã quan tâm! Trên đời này, người có thể đe dọa người của tôi vẫn còn chưa ra đời!” Bắc Thoái Vương Đàm Thuận, cười đầy thách thức.

“Ồ? Quần áo của ông thật đặc biệt! Chẳng lẽ là chất liệu đặc biệt gì sao?” Âu Dương Tất Tùng duỗi tay ra, sờ quần áo của Đàm Thuận, sau đó lại đứng ra phía sau sờ tiếp.

Đàm Thuận lắc đầu: “Chỉ là quần áo bình thường, cũng không có gì đặc biệt.”

“Ồ, vậy có lẽ tôi nhìn nhầm rồi.” Âu Dương Tất Tùng bỏ tay ra khỏi quần áo của Đàm Thuận: “Ông Đàm, tôi biết ông là cao thủ, nhưng cũng nên đề phòng kẻ thù tập kích bất ngờ! Người của Diệp Vô Phong, còn có người của Hồ Quý, vẫn luôn canh chừng chúng ta.”

Đàm Thuận cười lớn: “Yên tâm đi! Nếu gặp chúng ta, vừa hay giúp tôi khởi động một chút.”

Âu Dương Tất Tùng cũng cười theo: “Đúng là ông Đàm vẫn giữ được khí phách năm ấy.”

Nhìn Đàm Thuận đã đi xa, Âu Dương Tất Tùng lập tức ra lệnh: “Dẫn theo mọi người, nâng cao máy bay không người lái, đuổi theo ông Đàm!”

Mặc dù biết rõ Đàm Thuận sẽ không phản bội Âu Dương Lôi, nhưng mà anh ta cảm thấy sau thái độ và hành động bí hiểm của Đàm Thuận, nghĩ nhất định phải làm cho rõ ràng.

Lúc máy bay không người lái bay đến độ cao nhất định, từ đoạn video quay lại chiếc máy bay không người lái thì có thể nhìn thấy một điểm nổi bật rõ ràng.

“Ông Đàm đi về phía Bắc Sơn? Bắc Sơn cách xa nhà Âu Dương ít nhất cũng phải mười mấy ki-lô-mét! Thảo nào chỉ tập luyện một lúc? Tiết trời hôm nay lạnh cóng…” Âu Dương Tất Tùng vừa lái xe đuổi theo, vừa nghi ngờ.

Hóa ra, anh ta nhân cơ hội tiếp xúc với Đàm Thuận, bôi lên quần áo Đàm Thuận một loại huỳnh quang mà mắt thường khó nhìn thấy được, dùng camera máy ảnh thì mới có thể nhìn rõ được.

Mặc dù Đàm Thuận là cao thủ đỉnh cao, nhưng trong mắt ông ta cũng không có cách nào đột phá được giới hạn của nhân loại, đương nhiên ông ta cũng không nghĩ đến việc Âu Dương Tất Tùng lại sử dụng loại khoa học công nghệ cao này đối với ông ta.

Cảnh sát đã thiết lập nhiều phương tiện theo dõi xung quanh nhà của Âu Dương, thậm chí còn dùng cả vệ tinh. Vì vậy, nhất cử nhất động của những người này cũng nằm trong tầm giám sát của cảnh sát, tuy nhiên cảnh sát lại không biết danh tính cụ thể của những người này.

“Có ai đi Bắc Sơn không? Bốn chiếc xe?” Bạch Tinh Đồng nhận báo cáo, cảm thấy tình hình rất đặc biệt: “Tìm cách điều tra tình hình của Bắc Sơn! Mọi đồng nghiệp của Bắc Sơn, nhất định phải chú ý đến đội xe này!”

Mệnh lệnh của Bạch Tinh Đồng rất nhanh đã được thi hành, bên phía Bắc Sơn, quả nhiên có cảnh sát ở lại đó, nhận được lệnh của nội bộ bên trong, bọn họ lập tức báo lên bên trên: “Báo cáo, tôi là xxx, ở Bắc Sơn, xin lãnh đạo ra lệnh!”

Bình luận

Truyện đang đọc