NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Quách Vạn Phúc híp mắt, hận hận lườm Diệp Vô Phong một cái, sau đó cởi dây thừng cho Mộ Dung Lễ: “Cậu Ba, anh không sao chứ?”

Mộ Dung Lễ vẫn điên cuồng hét: “Diệp Vô Phong là hung thủ giết người! Đội trưởng Quách, anh mau bắn anh ta! Đền mạng cho con tôi!”

Quách Vạn Phúc thấp giọng nói: “Cậu ba, chúng ta không có bất kỳ chứng cớ nào, căn bản không làm gì được anh ta. Cũng giống như nhà họ Mộ Dung trước kia…”

 

Quách Vạn Phúc thật sự đã làm hết khả năng, sau khi thăm dò hiện trường phát hiện tội phạm không để lại bất kỳ dấu vết ở hiện trường.

Mà Mộ Dung Lễ cũng hiểu rõ, trước đó mình đã từng tham dự nhiều lần giết người, thậm chí còn giết cả cấp bậc quan viên, nhưng làm việc rất sạch sẽ, cảnh sát không lấy được chứng cớ phạm tội của mình, nên đến giờ đúng thật là không có cách nào.

Bây giờ Diệp Vô Phong lấy đạo của người, trả lại cho người, giống như để cảnh sát không tìm thấy chứng cứ, nên không thể bắt Diệp Vô Phong!

Nhưng dù là Quách Vạn Phúc hay là Mộ Dung Lễ, trong lòng đều như gương sáng: khẳng định Diệp Vô Phong chính là hung thủ! Mà rất có thể là bản thân anh gây án!

Tám giờ sáng ngày 29 tháng 11, ở sân bay Hoa Hải, Mộ Dung Hào Giang tự mình đi nhận điện thoại, mang theo một đội quân lớn.

Ngài Brown có khoảng mười người vệ sĩ và nhân viên công tác, trong đó dễ nhìn nhất, là một người trẻ tuổi da trắng lạnh lùng, ước chừng ba mươi tuổi, hành động nhanh nhẹn, lại ăn nói lễ phép, luôn nghiêm mặt, dương như toàn thân tản ra một  hơi lạnh làm cho người sợ hãi.

Dù ngài Blanc đi ở nơi nào, vị Cartel  này vẫn ở bên trong hai mét bên cạnh ông ta, mà sự chú ý của anh ta chỉ ở trên thân Brown, dù có cái gì muốn tới gần Blanc, anh ta sẽ lập tức phán đoán hệ số nguy hiểm.

Thiết Lôi là tên có thần lực trời sinh, là tùy thân do Mộ Dung Hào Giang mang tới, lúc anh ta đột nhiên xuất hiện trước người Blanc, Cartel  đã dùng một tay bắt lấy Thiết Lôi rồi đẩy ra hơn hai mét: “Lui ra phía sau!” Cartel  dùng tiếng Anh lạnh lùng nói.

Thiết Lôi khẽ giật mình, với thân thủ của anh ta thì đây là lần thứ nhất bị người đẩy đi ra xa như vậy,.

Mà Thiết Lôi cảm giác được, đối phương chưa dùng toàn lực, chỉ là đẩy nhẹ một cái! Từ đầu đến cuối Thiết Lôi không thể chạy thoát được, bởi vì tốc độ của đối phương và độ điêu luyện đều được nắm vững rất chuẩn xác.

“Ha ha, quả nhiên bản lĩnh của ngài Cartel  thật hơn người, giỏi giang.” Bát Tí Hải Thần cười, tiến lên muốn bắt táy với Cartel.

Cartel  lại như không thấy ông ta, lại dường như đứng ngăn trước ngài Blanc.

Ngài Blanc cười nói: “Không thú vị, Cartel  đúng là một vệ sĩ tiêu chuẩn, nhưng anh ta không thích phân tâm khi làm việc.”

Mộ Dung Hào Giang gật đầu: “Ngài Cartel  quá chuyên nghiệp.”

Cartel  nói: “Ba trăm triệu Mĩ, trả tiền trước.”

Mộ Dung Hào Giang cười nói: “Được! Nhân, lập tức chuyển khoản cho ngài Blanc.”

“Rõ!” Mộ Dung Nhân cũng đã nhìn ra sự lợi hại của Cartel  từ mắt của Bát Tí Hải Thần!

Bởi vậy, gã ta bảo trợ thủ dùng tốc độ nhanh nhất, chuyển Ba trăm triệu Mĩ, chuyển đến tài khoản của ngài Brown.

Blanc nhận được chuyển khoản, bèn gật đầu với Cartel, Cartel  nói: “Các ông muốn tôi đối phó Diệp Vô Phong? Chẳng lẽ người kia có ba đầu sáu tay? Tôi muốn nhìn thấy anh ta ngay!”

Mộ Dung Hào Giang cười khổ: “Ngài Cartel, anh đi đường khổ sở, vẫn nên nghỉ ngơi một ngày trước rồi nói sau.”

Cartel  kiêu ngạo lắc đầu: “Không, bây giờ tôi muốn nhìn thấy con khỉ phương đông kia.”

Bát Tí Hải Thần nói: “Ngài Cartel, nơi này là Hoa Hải, còn là giữa ban ngày.”

Cartel  nói: “Tôi muốn quyết đấu công bằng với anh ta, giết anh ta một cách quang minh chính đại!”

Ánh mắt Mộ Dung Hào Giang lóe lên một cái: “Được! Vậy chúng ta sẽ đi thẳng đến công ty Hoa Cường!”

Đương nhiên trước khi đến thẳng đến công ty Hoa Cường, Mộ Dung Hào Giang vẫn phải chuẩn bị chút.

Chuyện nhà họ Mộ Dung muốn làm, một mặt muốn triệu tập lực lượng, vây tất cả con đường xung quanh công ty Hoa Cường, không cho đám dân thành thị tùy ý nhìn thấy. Một mặt khác, cũng chào hỏi với cảnh sát, đương nhiên cũng thông báo cho Quách Vạn Phúc một chút, bảo bọn cảnh sát đừng đến quá nhanh.

Dù Cartel  có ở đâu, cũng giống như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, nhuệ khí bức người, sát khí càng tăng lên.

Lúc Cartel  đi đến bậc thang tổng bộ công ty Hoa Cường, Diệp Vô Phong đã sớm có được tin tức, biết chuyện mấy con đường xung quanh, liền phát hiện có vấn đề!

Bởi vậy, Diệp Vô Phong dẫn đầu bọn người Tiểu Ngưu Nhi, Tiêu Sắc, Tiết Phi, Bạch Nhạn Phỉ, đã chờ ở đại sảnh lầu một.

Trước mắt thì đây đã là đội hình vũ lực mạnh nhất của Diệp Vô Phong.

Nhưng vì bên Mộ Dung Hào Giang có hai người mạnh mẽ như Bát Tí Hải Thần và Cartel, mà bên Diệp Vô Phong chỉ có một người Diệp Vô Phong, nên có cảm giác hơi yếu hơn.

Cartel  trực tiếp lao vào cửa lớn, nhưng bốn người Tiết Phi, Mã Vũ và Hàn Kỳ, Tiểu Ngưu Nhi ngăn cản: “Dừng lại!”

“Tránh ra!” Cartel  tiến lên trước một bước, cái bóng hơi thay đổi, đã đến trước mặt Tiết Phi, vỗ tới một chưởng!

“Dừng tay!” Diệp Vô Phong thấy xuất thủ Cartel  bèn lập tức phi thân nhào tới phía trước Tiết Phi, lấy tay đỡ một chưởng của Cartel.

Bình luận

Truyện đang đọc