NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

"Khụ khụ." Trình Dịch ho hai lần để nhắc nhở La Tú Ân đang tập trung vào Giản Nhất Lăng.

La Tú Ân ngẩng đầu nhìn Hồng Bạch Chương, vẻ mặt có chút chán ghét, "Lão Hồng, chúng ta đến bệnh viện thăm một người bạn, không muỗn nghĩ tới gì cả, đừng nói chuyện công việc với chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ không nói chuyện công việc."

"Bạn? Bạn của các vị là người nào?" Hồng Bách Chương tỏ vẻ tò mò.

Bạn bè của La Tú Ân và Trình Dịch trông như thế nào, thực sự khiến ông tò mò.

"Tôi đã nói đến thăm bạn. Tất nhiên, bạn của tôi nằm xuống ở đây, bằng không, còn có thể đúng sao? Có thể đứng thì cần đến thăm làm gì?"

Hồng Bách Chương bối rối, tiến sĩ La vẫn trước sau như một.. không lưu cho người khác một chút mặt mũi.

Sau đó Hồng Bạch Chương nghiêm túc nhìn người trên giường bệnh.

Ông nhìn thấy là dáng vẻ của một cô gái gầy gò và yếu ớt, tuổi của cô gái rõ rang là không lớn, nhìn như học sinh trung học, cùng La Tú Ân và Trình Dịch khác nhau rất nhiều.

Điều này thật kỳ lạ.

"Tiến sĩ La, cô nói cô ấy.."

Đây có phải là người "bạn" mà hai người họ đến thăm không?

"Sao vậy? Có ý kiến gì không?" La Tú Ân hỏi ngược lại.

Hồng Bách Chương chắc chắn không có ý kiến.

Ông chỉ cảm thấy có một chút "đặc biệt".

Ông ấy thường cảm thấy rằng mình không thể theo kịp suy nghĩ của họ khi nói chuyện với La Tú Ân, Trình Dịch và những người khác.

Làm thế nào mà cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh lại trở thành "bạn" của hai người họ?

Hồng Bách Chương trong lòng có nghi ngờ, những người khác trong phòng cũng có nghi ngờ, mà nghi ngờ còn lớn hơn cả Hồng Bách Chương.

"Hồng viện trưởng, ông có biết hai vị này?" Giản Thư Hình hỏi.

"Có biết, hai vị đây là nhà nghiên cứu của viện nghiên cứu y học Tuệ Linh."

"Nhà nghiên cứu" thoạt nghe khá bình thường, nhưng thêm "Viên nghiên cứu Tuệ Linh" vào phía trước khiến tác dụng hoàn toàn khác.

"Các nhà nghiên cứu" ở đó đều là những tài năng hàng đầu trong ngành.

Giản Thư Hình nghĩ đến chính mình tại sao ông lại cảm thấy hai người này quen thuộc như vậy.

Trước đây khi tìm kiếm bác sĩ có thể phẫu thuật cho Giản Duẫn Náo, ông đã thấy hai người này trên các thông tin liên quan.

Cả hai người họ đều là những nhà nghiên cứu hàng đầu trong một lĩnh vực nào đó.

Quan trọng hơn, lần này chính Viện Nghiên cứu Y học Tuệ Linh đã đồng ý tiến hành phẫu thuật dây thần kinh tay cho con trai họ, cho nên khi nghe đến ba chữ "Viện Tuệ Linh", sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Giản Duẫn Náo đang đứng ngoài cửa lại càng bị thu hút, nhìn thẳng vào một nam một nữ trong phòng.

Cậu biết bác sĩ sắp phẫu thuật cho mình thuộc viện này.

Và cậu ta sẽ làm thủ tục và nhập viện sớm thôi.

Điều này khiến Giản Duẫn Náo không thể không muốn nhìn rõ hai người, thậm chí còn có ý muốn hỏi họ về vị bác sĩ phẫu thuật bí ẩn sẽ phẫu thuật cho cậu.

Trong long của Giản Duẫn Náo, Viện nghiên cứu Tuệ Linh có nghĩa là hy vọng, tất cả những người và những thứ liên quan đến viện nghiên cứu đều mang chung một tia sáng hy vọng.

Ngay cả Giản lão gia cũng không thể không liếc nhìn La Tú Ân và Trình Dịch thêm hai lần nữa.

Đặc biệt là Trình Dịch, ánh mắt của lão phu nhân ở trên người anh nhìn một hồi.

Người này tướng mạo hiền lành, dung mạo rất tốt, tuổi còn trẻ, học thức uyên bác.

Bé ngoan không chỉ kết bạn, mà còn kết bạn với những người ưu tú như vậy, khiến bà rất vui trong long.

"Tiến sĩ La, tiến sĩ Trình, không ngờ lại gặp được hai vị ở đây." Giản Thư Hình chủ động chào hai người, với giọng điệu nhã nhặn và lịch sự.

Bình luận

Truyện đang đọc