NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Giản Dật Thần nói có sách mách có chứng.

"Không được." Địch Quân Thịnh trước một bước phủ quyết.

"Vì cái gì không được?"

"Nơi này là nhà của tôi, tôi đương nhiên có thể nói không được."

"Nhưng mà nếu Tiểu Lăng thích tôi ở chỗ này, cậu đều không quan tâm một chút nào tới tâm tình của cô bé sao?" Giản Dật Thần mỉm cười hỏi, trong ánh mắt cất giấu sự gian xảo.

Địch Quân Thịnh lúc này nếu là nói một câu, không quan tâm, liền sẽ nằm trong lòng bàn tay của Giản Dật Thần.

Giản Dật Thần vừa vặn có thể cho anh cái tội không quan tâm đến suy nghĩ của Giản Nhất Lăng.

Nhưng nếu anh nói quan tâm, vậy Giản Dật Thần nhất định lập tức đem quyền quyết định giao lên tay Giản Nhất Lăng.

Mà Giản Nhất Lăng thời điểm đối mặt với Giản Dật Thần hiển nhiên sẽ không có nhẫn tâm như vậy.

Sau đó anh ấy liền có khả năng rất lớn cho dù là mặt dày liền tiến vào nhà bọn họ.

Địch Quân Thịnh xụ mặt.

Giản Dật Thần cười tươi như hoa.

Người này nếu không phải là anh trai của Giản Nhất Lăng, Địch Quân Thịnh sớm đã trực tiếp cho người ta mang ra ngoài rồi, còn có thể để cho hắn ở chỗ này khoe khoang sao?

Nhưng mà cố tình hắn là anh trai của Giản Nhất Lăng, Địch Quân Thịnh hiện tại không thể không nói đạo lý mà đem người mời đi ra ngoài.

Địch Quân Thịnh nửa ngày không trả lời, Giản Dật Thần liền quay đầu nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng em xem, Địch thiếu gia anh ấy không có ý kiến, Tiểu Lăng em có cho anh trai ở lại đây được không?"

Giản Dật Thần thanh âm dễ nghe lại chứa sự dụ hoặc.

Dụ dỗ Giản Nhất Lăng đáp ứng yêu cầu của anh ấy.

Giản Nhất Lăng có chút khó xử, nhìn Giản Dật Thần, lại nhìn Địch Quân Thịnh đang xụ mặt.

Có chút không biết làm sao.

Địch Quân Thịnh câu môi cười, "Tiểu Lăng, trong nhà nhiều người rốt cuộc không phải thực thuận tiện, hiệp nghị của chúng ta đã nói rõ em làm bác sĩ tư nhân của anh, thời điểm bác sĩ tư nhân chăm sóc cố chủ, còn mang theo người nhà của mình sao?"

Địch Quân Thịnh cũng là con người tinh anh, không trực tiếp cự tuyệt, mà lấy nội dung hiệp nghị, lấy chức trách của bác sĩ tư nhân mà nói chuyện.

Giản Nhất Lăng gật gật đầu, sau đó nói với Giản Dật Thần, "Đây là công việc, không có thuận tiện."

Quả nhiên, Thịnh gia vẫn hiểu Giản Nhất Lăng.

"Không có việc gì không có việc gì, không có thuận tiện cũng không quan hệ." Giản Dật Thần trên mặt tươi cười không giảm, anh ấy hiển nhiên không phải là người dễ dàng bị đánh bại như vậy.

Tuy rằng kế hoạch này thất bại, nhưng Giản Dật Thần vẫn ở lại cùng Giản Nhất Lăng và Địch Quân Thịnh cùng nhau ăn cơm chiều.

Thời điểm làm cơm chiều, Giản Dật Thần còn cùng vào bếp với Giản Nhất Lăng, Giản Dật Thần làm trợ thủ cho Giản Nhất Lăng, đem cái người ngoài là Địch Quân Thịnh ngăn cách bên ngoài.

Địch Quân Thịnh ngồi ở trên sô pha đen mặt.

###

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng xuống lầu, vừa mở cửa liền thấy được Giản Dật Thần.

Hôm nay Giản Dật Thần không có mặc nữ trang, một thân trang phục thoải mái, thoạt nhìn thật sạch sẽ đẹp đẽ.

Cũng không có trang điểm đậm như ngày hôm qua, thì Giản Dật Thần chính là tiểu thịt tươi có giá trị nhan sắc siêu cao, cũng không có tướng đàn bà như trong tưởng tượng.

Giản Dật Thần là người có khung xương nhỏ nhất trong mấy vị anh trai của Giản Nhất Lăng, thân cao một mét bảy lăm, so với mấy người anh khác chiều cao thấp hơn một ít.

Nhưng mà chiều cao này cũng coi như không có trở ngại.

Rõ ràng vẫn có thể là một nam nhân rất được.

Vậy mà càng thích mặc nữ trang.

Anh ấy cười hướng tới hai người vẫy tay chào hỏi, "Tiểu Lăng, anh vừa mới dọn đến ở đối diện nhà hai người."

Trong lô chung cư cao cấp này, mỗi tầng lầu chỉ có hai căn hộ, Địch Quân Thịnh bọn họ là 2201, đối diện là 2202.

Lúc trước 2202 vẫn luôn là không có ai ở.

Vậy mà mấy ngày hôm trước vừa mới bị người khác mua.

Cho nên người mua nó là Giản Dật Thần sao?

Ngày hôm qua anh đến thăm không phải lâm thời nảy sinh suy nghĩ? Mà là đã có dự tính trước a?

Giản Dật Thần đi tới, nói với Giản Nhất Lăng, "Về sau anh mỗi buổi sáng đều đưa em đi đến trường học."

Bình luận

Truyện đang đọc