NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Chu Toa cũng lúc sau mới biết được thành tích của Giản Nhất Lăng, "Thi Vận, cậu xem Giản Nhất Lăng kia, cô ta cũng thật quá đáng đi? Vì để nổi bật, thật là sự tình gì cũng đều có thể làm được ra tới. Lần trước là cuộc thi hóa học, hiện tại lại là kỳ thi giữa kỳ, này còn chưa đủ sao?"

Chu Toa nhỏ giọng cùng Mạc Thi Vận nói thầm, bởi vì Giản Duẫn Náo đã đi học lại, cô ta sợ chính mình nói âm thanh quá lớn sẽ bị Giản Duẫn Náo nghe được.

"Không cần nghĩ nhiều."

Mạc Thi Vận cuối cùng cũng bình tĩnh lại, "Dù sao chúng ta cũng không thay đổi được cái gì, cứ kệ cô ấy đi thôi."

"Ai," Chu Toa một tiếng thở dài, "Không thay đổi được cái gì, ai biểu chúng ta không có mạng tốt như cô ta chứ! Trước đây mình còn có thể đăng bài, hiện tại quyền hạn đăng bài cũng không có."

Lần trước Chu Toa đăng một bài về Giản Nhất Lăng bao dưỡng tiểu bạch kiểm, không bao lâu đã bị xóa, sau đó cô ta còn muốn phát lại, lại phát hiện tài khoản của cô ta không thể phát ra bất luận cái bài nào.

Vì thế Chu Toa còn khẩn trương rất lâu, cuối cùng phát hiện không có người tới tìm mình, mới yên tâm.

"Chúng ta tự lo cho mình tốt đi." Mạc Thi Vận nói.

Mạc Thi Vận hiện tại đã cưỡng bách chính mình không được nghĩ đến chuyện của Giản Nhất Lăng.

Cô hiện tại cần phải làm là cố học tập thật tốt, đồng thời kiếm thật nhiều tiền, phát triển sự nghiệp, làm chính mình cùng mẹ có thể yên ổn sống qua ngày.

###

Giản lão phu nhân đại khái là cùng Giản Duẫn Mạch giằng co.

Anh ấy không chịu nói ra vì cái gì lại khó xử, Giản lão phu nhân liền càng muốn làm anh ấy nói ra.

Vì bức Giản Duẫn Mạch "Đi vào khuôn khổ", Giản lão phu nhân dứt khoát mà đem việc đưa đón Giản Nhất Lăng giao cho Giản Duẫn Mạch.

"Lão thái bà ta gần đây thân thể không thoải mái, nhiệm vụ đưa đón bé ngoan liền giao cho con, con nếu là không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, thì về sau cũng đừng nói chính mình là họ Giản."

Giản lão phu nhân thái độ cường ngạnh, không cho phép người cự tuyệt.

Đối mặt với nhiệm vụ mà Giản lão phu nhân ném lại đây, Giản Duẫn Mạch không có cách nào cự tuyệt.

Kỳ thật trong lòng Giản Duẫn Mạch, cũng là muốn có thể bồi ở bên người Giản Nhất Lăng nhiều hơn.

Chỉ là.. anh ấy lại không muốn thương tổn cô bé.

Giản Nhất Lăng từ lúc buổi sáng hôm trước nhìn thấy ngoài cửa thấy được chậu hoa vĩnh cửu.

Hôm nay lại thấy chính là mạn đà la, chủng loại thập phần hiếm thấy.

Hoa mạn đà la màu tím lam, màu sắc lãng mạn thần bí.

Hai ngày này, mỗi buổi sáng Giản Nhất Lăng đều có thể ở cửa phòng của mình nhìn thấy một chậu hoa vĩnh cửu, mỗi chủng loại đều không giống nhau, hơn nữa đều là chủng loại quý giá hiếm thấy.

Giản Nhất Lăng biết những chậu hoa vĩnh cửu này đều không phải có thể mua trên thị trường, mà là chính Giản Duẫn Mạch chế tác.

Nhưng chỉ việc thu thập những chủng loại hoa quý giá như vậy, liền yêu cầu tiêu phí không ít thời gian.

Mỗi lần thu thập đều phải là lúc đóa hoa nở rộ nhất.

Tất nhiên chuyện này phải tốn phí rất nhiều thời gian và tinh lực.

Cùng như mấy ngày trước giống nhau, Giản Nhất Lăng đều đem hoa vĩnh cửu đưa vào trong phòng ngủ.

Lúc xuống lầu ăn bữa sáng, phát hiện Giản Duẫn Mạch cũng ở bàn ăn.

Bữa sáng mấy ngày trước, Giản Nhất Lăng đều không có nhìn thấy anh ấy, rõ ràng anh ấy trước khi cô rời giường đều đặt chậu hoa vĩnh cửu ở cửa phòng cô.

"Hôm nay anh đưa em đi đến trường học."

Đây là trong mấy ngày nay, lần đầu tiên Giản Duẫn Mạch chủ động mở miệng cùng Giản Nhất Lăng nói chuyện.

Thanh âm ôn hòa, ngữ khí mềm nhẹ.

"Ân." Giản Nhất Lăng đã biết nguyên nhân anh ấy có thái độ mâu thuẫn như vậy.

Chỉ là Giản Nhất Lăng tạm thời còn không biết làm thế nào có thể thay đổi chuyện này.

Dùng xong bữa sáng, Giản Duẫn Mạch lái xe đưa Giản Nhất Lăng đến trường học.

Sau khi Giản Nhất Lăng xuống xe, Giản Duẫn Mạch vẫn luôn nhìn theo Giản Nhất Lăng đi vào trường học, thẳng đến nhìn không thấy thân ảnh của cô, mới thu hồi ánh mắt của chính mình.

Buổi tối Giản Duẫn Mạch lại đúng hạn tới đón Giản Nhất Lăng tan học, Giản Duẫn Mạch sẽ ở trên xe chuẩn bị đồ ăn cho Giản Nhất Lăng, chuẩn bị một tấm thảm nhỏ, chuẩn bị máy chơi game, nhưng giữa hai người không có giao lưu gì nhiều hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc