NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Chỉ cần trong nhà có thêm người, mặc kệ là đứa trẻ mới sinh, hay là con dâu mới vào cửa, hai vợ chồng già đều sẽ phân cho bọn họ cổ phần.

Nhưng lớn nhất vẫn nằm trong tay lão gia tử cùng lão phu nhân.

Giản Thư Hình cùng Giản Thư Hoằng trước mắt cũng chỉ có quyền quản lý công ty cùng một phần nhỏ cổ quyền.

Lão gia tử ký.

Ký vào giấy chuyển nhượng.

Giản Vũ Bác chính là cổ đông lớn nhất trong công ty của Giản gia.

Lão phu nhân bên cạnh nói, "Còn có một phần kia của em gái con, con bé hiện tại không có ở nơi này, chờ thêm hai ngày con bé thi đấu xong trở về, con lại qua đây một chuyến, con bé nói phần của con bé cũng đưa cho ngươi."

Giản Vũ Bác tạm dừng một chút.

"Con không cần của con bé."

Giản Vũ Bác cự tuyệt.

Sau đó cầm giấy chuyển nhượng cổ quyền của lão tử, lập tức rời khỏi thư phòng của lão gia tử.

Nhìn bóng dáng Giản Vũ Bác rời đi, lão phu nhân tràn đầy lo lắng mà nói, "Hy vọng chúng ta quyết định lần này là đúng đắn.."

###

Thời điểm ăn cơm buổi tối, mọi người ở trong khách sạn đều dùng cơm trong đại sảnh.

Đây là địa điểm mà ban tổ chức an bài cho mọi người.

Ngày hôm qua cùng thời điểm, Giản Nhất Lăng bọn họ đều ở trong phòng của mình dùng cơm không có xuống dưới.

Hôm nay mọi người cùng đến dùng cơm trong đại sảnh.

Tiến vào đại sảnh, ánh mắt của những người khác đều rơi xuống trên người mấy người.

Tràng thi đấu tiến hành ngày hôm nay, trận đấu của [Thịnh khí lăng nhân] với chiến đội nước ngoài không khỏi nghi ngờ là xuất sắc nhất.

Đến bây giờ nhiệt độ bàn tán về đề tài này ở trên mạng như cũ vẫn là trận đánh kia của [Thịnh khí lăng nhân] .

Nhân khí so với các chiến đội khác là cao hơn hẳn.

Tần Du Phàm cũng ở đây, cô ấy cùng chiến đội mà mình đầu tư cùng nhau tới ăn cơm.

Sau khi Tần Du Phàm nhìn thấy Địch Quân Thịnh, trực tiếp đi về hướng của anh.

"Địch thiếu." Tần Du Phàm nở nụ cười trên mặt, khí chất giỏi giang, biểu tình tự tin.

Địch Quân Thịnh vẫn là như cũ, đối với Tần Du Phàm nhìn như không thấy.

Tần Du Phàm cũng không cảm thấy xấu hổ, "Địch thiếu, chuyện lúc trước là tôi không đúng, không có biết rõ ràng liền muốn tặng cho anh phần lễ vật kia."

"Tự quyết định." Địch Quân Thịnh cười nhạo một tiếng.

Không có ai yêu cầu phần lễ vật kia, cũng không có ai tức giận.

"Địch thiếu giống như đối với tôi có thành kiến?" Tần Du Phàm hỏi.

"Chưa nói tới." Địch Quân Thịnh ngữ khí vô cùng lãnh đạm.

Nói xong liền cũng không quay đầu lại mà cùng đồng đội của mình đi về một góc bàn trống ở nơi xa.

Tần Du Phàm cười cười, cũng không sinh khí.

Đội viên [Truy vân trục thắng] nhìn thấy đều đau lòng cho lão bản của bọn họ.

Tuổi tác các đội viên cùng Tần Du Phàm đều không sai biệt lắm.

Ở trong mắt bọn họ, Tần Du Phàm không chỉ có xuất thân tốt, càng là người có năng lực có ý tưởng.

Trong cảm nhận của bọn họ mà nói cô ấy là nữ thần cũng không quá.

Một người nữ sinh tốt như vậy, Địch Quân Thịnh lại đối với cô ấy lãnh đạm như thế.

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, công nhiên làm cho cô ấy khó coi.

Cái người cùng Vu Hi cãi nhau, thành viên của chiến đội [Vô tưởng tựa lãng] bên cạnh lúc này nhìn thấy Địch Quân Thịnh và Giản Nhất Lăng, ánh mắt như cũ không tốt.

Hắn ở thời điểm Địch Quân Thịnh bọn họ đi ngang qua, cố ý đề cao thanh âm cùng đồng đội của mình nói.

"Có mấy người chỉ thắng một trận thi đấu mà thôi, trên mạng liền làm như bọn họ trở thành chiến đội quán quân, chậc chậc chậc."

"Đúng vậy, nhưng, Bành kiệt, đừng theo chân bọn họ náo loạn." Đồng đội khuyên bảo.

"Tôi bất quá là trình bày một sự thật, lại không muốn nháo với ai." Bành kiệt trả lời.

Đồng đội nhỏ giọng nói, "Cậu ban đầu tức giận với bọn họ cũng bởi vì lời đồn đại nói bọn họ mua danh ngạch, mà bạn của cậu vừa vặn đứng ở vị trí 21, không được tham gia thi đấu, nhưng mà hiện tại bọn họ đã chứng minh rồi, cậu không cần thiết theo chân bọn họ tức giận."

"Cậu quản tôi nhiều như vậy làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn tôi đi theo bọn họ xin lỗi sao?"

Người đồng đội lại không tiếp tục khuyên bảo.

Bình luận

Truyện đang đọc