NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

"Nhất Lăng sẽ làm phiền cậu trong khoảng thời gian tới." Giản Duẫn Thừa nói với Tần Xuyên.

"Tôi nên làm."

"Vậy thì hãy bắt đầu ngay hôm nay. Cậu sẽ vất vả hơn một chút trong tuần này."

"Tốt."

Vất vả không phải là vấn đề, vì làm gia sư mỗi ngày có nghĩa là anh ta có thể nhận được một mức lương hậu hĩnh mỗi ngày.

Và Giản Duẫn Thừa cũng hứa sẽ bù học phí cho anh.

Vừa lúc có thể giải quyết được chi phí chữa bệnh khi mẹ anh nằm viện.

Nói một cách thẳng thắn hơn, việc Giản Nhất Lăng nghỉ học là cơn mưa đúng lúc cho Tần Xuyên.

Sau đó, Tần Xuyên và Giản Nhất Lăng đến phòng học của cô.

Phòng học của Giản Nhất Lăng giống phòng của một cô bé hơn, ba mẹ Giản cũng chỉ có một cô con gái như vậy, nên cô được nuôi dạy như công chúa nhỏ, cả phòng học đều màu hồng dịu dàng.

Giản Nhất Lăng chắc chắn không thích tông hồng này, nó không hợp với nội tâm của cô ấy.

Nhưng Giản Nhất Lăng bây giờ không có thời gian để sửa đổi cách bài trí trong phòng, cô ấy còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

Ngay khi Tần Xuyên bước vào phòng học của Giản Nhất Lăng, anh đã cảm thấy đập vào trước mặt là một tâm hồn thiếu nữ nồng đậm.

Quả thật là Giản gia tiểu công chúa, nhưng người ta nói rằng cô thực sự giống một ác ma, ít nhất là trong tin đồn của trường.

Đương nhiên Tần Xuyên sẽ không có chút hứng thú với loại cô gái nhỏ này, dù là ác ma hay công chúa thì cô ấy cũng chỉ là một nhiệm vụ mà anh cần phải hoàn thành.

Tần Xuyên nhận giấy kiểm tra của Giản Nhất Lăng vào tháng trước.

Giản Nhất Lăng mới học năm nhất cao trung, và kết quả kỳ thi tháng đầu tiên của cô ấy rất tệ.

Sáu trong số chín môn học chính của Trung Quốc, Toán học, Tiếng Anh, Vật lý, Hóa học, Sinh học, Địa lý, Chính trị và Lịch sử đã bị treo, và ba trong số đó cũng đang ở mức thấp.

Thành tích học tập có thể nói là "thảm không nỡ nhìn".

Tần Xuyên yêu cầu Giản Nhất Lăng sửa lại câu làm sai trong bài kiểm tra.

"Tôi sẽ tự mình sửa nó trước, nếu tôi có sai sót, anh có thể chỉ ra cho tôi." Giản Nhất Lăng muốn tránh tiếp xúc quá nhiều với Tần Xuyên.

Giản Nhất Lăng vẫn chưa quen với việc giao tiếp với mọi người nên tốc độ nói chậm hơn bình thường.

Thấy Giản Nhất Lăng kiên trì, Tần Xuyên cũng không ép buộc, cứ thế ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh đợi Giản Nhất Lăng sửa xong đề mục.

Lợi dụng lúc Tần Xuyên không chú ý, Giản Nhất Lăng đã bí mật nhét tờ giấy kiểm tra vào bên dưới, lấy điện thoại di động ra, gõ lên màn hình.

Nếu Tần Xuyên đi ngang qua nhìn vào lúc này, anh sẽ thấy rõ ràng những chữ Giản Nhất Lăng gõ trên màn hình đều là tiếng Anh.

Một lúc sau, Tần Xuyên đến kiểm tra bài sửa của Giản Nhất Lăng.

Khi Tần Xuyên bước tới, Giản Nhất Lăng giấu điện thoại đi, dường như đang tập trung làm bài.

Tần Xuyên đi tới và nhìn lướt qua những gì Giản Nhất Lăng đã viết.

Anh phát hiện ra rằng mặc dù Giản Nhất Lăng chỉ sửa một câu sai nhưng cô đã sửa đúng.

Các bước giải quyết đề mục không có vấn đề gì.

Tiến độ hơi chậm, Tần Xuyên quyết định một bên giảng giải, một bên để Giản Nhất Lăng sửa bài.

Tần Xuyên tiến lại gần, Giản Nhất Lăng cẩn thận để điện thoại dưới tờ giấy kiểm tra vào lòng.

Tần Xuyên không nhìn thấy di động của Giản Nhất Lăng, chỉ thấy Giản Nhất Lăng nhăn mặt.

Cô ấy có vẻ rất rụt rè?

Không nghĩ nhiều, Tần Xuyên bắt đầu cho giảng giải cho Giản Nhất Lăng một đề mục.

Tần Xuyên nói rất hay, giải thích đơn giản, dễ hiểu, khi nói đến điểm mấu chốt, Tần Xuyên còn lấy giấy bút của Giản Nhất Lăng viết ra những điểm mấu chốt để Giản Nhất Lăng xem lại sau này.

Trong lúc cầm giấy bút, Tần Xuyên vô tình chạm vào tay Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng lập tức tránh ra.

Phản ứng này giống như một tiểu bạch thỏ sợ hãi.

Nhất thời, Tần Xuyên ảo tưởng chính mình khi dễ tiểu cô nương.

Trên thực tế, Giản Nhất Lăng chỉ đơn giản là chống lại sự tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là Tần Xuyên, loại phản ứng này thuộc về bản năng của Giản Nhất Lăng.

Bình luận

Truyện đang đọc