NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Vu Hi cảm giác hôm nay Thịnh gia nói chuyện rất kỳ quái.

Cái gì cùng Tần thiếu gia nhảy, Lăng thần khi nào muốn cùng Tần thiếu gia khiêu vũ?

Lăng thần vừa tiến vào liền chỉ ăn đồ vật, nghỉ ngơi một chút.

Vừa mới ngồi mười mấy giờ trên máy bay, một giờ đi xe.

Bên trong nhà mới của cô ấy hẳn là cái gì cũng đều không có.

So với ăn cơm hộp hoặc là đi ăn tiệm, bên này có đồ ăn sẵn, tiết kiệm sức lực và thời gian.

Liền đơn giản như vậy mà thôi.

"Không có muốn cùng Tần Xuyên nhảy." Giản Nhất Lăng trả lời.

"Hử?"

"Không có muốn nhảy, hôm nay không nhảy." Giản Nhất Lăng vốn dĩ liền không thích khiêu vũ.

Chỉ có một lần là bị Địch Quân Thịnh lôi kéo cô mới nhảy.

Ba năm này, cô không có từng lại nhảy qua.

Vu Hi vội vàng ở bên cạnh giúp Giản Nhất Lăng giải thích, "Thịnh gia, Lăng thần hôm nay mới vừa xuống máy bay, một đường tàu xe mệt nhọc, hơn nữa quần áo của em ấy như vậy, không thích hợp khiêu vũ.."

Tần Xuyên cũng cảm giác được không đúng: "Địch thiếu gia có phải nghĩ sai gì rồi hay không?"

Lời nói của Vu Hi cùng Tần Xuyên đều thuyết minh, Giản Nhất Lăng không phải cái người muốn cùng Tần Xuyên nhảy điệu nhảy đầu tiên.

Không phải Giản Nhất Lăng, như vậy vừa rồi những người đó nói nữ nhân đối với Tần Xuyên thập phần quan trọng là..

Liền ở ngay lúc này, một vị nữ sĩ trung niên cùng đi với người của Tần gia, tiến vào đại sảnh buổi tiệc.

Nữ nhân dung mạo không tính đặc biệt xuất chúng, nhưng làm cho người ta cảm giác thực thoải mái, hơn nữa càng nhìn càng thuận mắt.

Tần Xuyên nhìn thấy nữ nhân này, cảm thấy Giản Nhất Lăng bên này cũng không có vấn đề gì, cùng Giản Nhất Lăng nói hai câu sau đó liền nhanh chân hướng nữ nhân trung niên đi qua.

"Mẹ." Tần Xuyên kéo tay mẹ mình qua, mời mẹ mình nhảy điệu nhảy đầu tiên của hôm nay.

Tần Xuyên sau khi được nhận lại vào Tần gia, mẹ của anh ấy lại không được người Tần gia thừa nhận.

Ở trong mắt người ngoài, mẹ của anh ấy cái gì cũng đều không phải, không danh không phận.

Hôm nay trong trường hợp Tần gia tổ chức buổi tiệc long trọng như vậy, Tần Xuyên liền mời mẹ mình tới, quang minh chính đại giới thiệu với mọi người mẹ của anh.

Năm đó người sai không phải là mẹ anh, sai là người đàn ông phụ lòng kia.

Mẹ anh không phải tiểu tam, là người đàn ông kia phụ bạc mẹ anh sau đó trở về cùng người khác kết hôn.

Dựa vào cái gì muốn mẹ anh phải thừa nhận chỉ trích?

Cho nên Tần Xuyên nói thực minh bạch, anh trở về Tần gia có thể, mẹ anh bọn họ cũng cần thiết thừa nhận.

Cuối cùng Tần gia thỏa hiệp, cho phép mẹ của Tần Xuyên tham dự các trường hợp công khai, nhưng bà như cũ không phải là vợ của gia chủ Tần gia.

Cho nên Tần Xuyên vừa rồi cùng mọi người nói ra, anh muốn mời một vị nữ sĩ đặc biệt nhảy điệu nhảy đầu tiên hôm nay.

Vị nữ sĩ đặc biệt này không ai khác, chính là mẹ của anh.

Là người sinh ra anh nuôi dưỡng anh, cho anh sinh mệnh.

Anh muốn bà đường đường chính chính mà đứng ở trước mặt mọi người.

Câu đố đã mở, cùng Giản Nhất Lăng không có quan hệ.

Địch Quân Thịnh chậm rãi quay đầu nhìn về phía Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng cũng nhìn anh.

Lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau.

Thực hiển nhiên Giản Nhất Lăng còn không có minh bạch Địch Quân Thịnh vừa mới rồi bực bội cùng hỏa khí là từ đâu tới.

Kỳ thật Địch Quân Thịnh chính mình cũng không phải quá minh bạch.

Nhìn thấy cô xuất hiện, tâm tình thật phức tạp..

Địch Quân Thịnh thanh âm trầm thấp, "Vì cái gì muốn tới?"

Là bởi vì Tần Xuyên sao?

Tần Xuyên tới kinh thành, cô ấy cũng cùng nhau tới.

Xem thời gian, vừa vặn khớp.

"Có chút việc." Giản Nhất Lăng trả lời.

"Tần Xuyên?"

"Hả?" Giản Nhất Lăng ánh mắt nghi hoặc.

"Em tới kinh thành có phải cùng Tần Xuyên có quan hệ hay không." Nói xong Địch Quân Thịnh nghiêng đầu qua một bên, anh không muốn nghe thấy cô nói là đúng.

Ba năm đi qua, cô cũng đã trưởng thành, thích một nam nhân khác, cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Bình luận

Truyện đang đọc