NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Tần Hoành Thuỵ nói chuyện không có sức lực gì, "Vậy cậu tính thế nào?"

Tần Chí Cả nói trắng ra với Tần Hoành Thuỵ, "Anh họ, dù sao anh đều tính sẽ giao ra cổ phần cho bệnh viện Lạc Hải Sâm, không bằng giao cho em, em trả tiền lại cho anh, lúc sau anh cùng bệnh viện Lạc Hải Sâm giao dịch, anh vẫn có thể đưa cho bọn họ 60% tài sản của anh, chuyện này đối với anh tuyệt đối sẽ không tạo thành cái ảnh hưởng gì."

"Ba, ba nói bậy cái gì đó? Bệnh viện Lạc Hải Sâm quy định là từ khi bắt đầu sinh bệnh, hành vi di dời tài sản không chính đáng, bọn họ sẽ không thu nhận! Bác cả thật vất vả mới có được cơ hội lần này, nếu tùy tiện hành động, dẫn tới ông ấy mất đi cơ hội cứu trị này thì làm sao bây giờ?"

Bệnh viện Lạc Hải Sâm định ra quy củ như vậy là vì phòng ngừa có một số người vì muốn trả ít tiền viện phí, cố ý dời đi tài sản của mình.

"Ta hiện tại cũng không có làm tài sản của anh ấy co lại, ta là đồng giá trao đổi!"

"Nhưng ba chính là làm tài sản bị thay đổi! Ba như thế nào có thể chắc chắn bệnh viện Lạc Hải Sâm sẽ không cảm thấy là chúng ta thất tín?"

Tần Du Phàm nhìn cha của mình, cái người đã từng đối với cô mà nói giống như một ngọn núi lớn.

Trước đây ông đã dạy cô, xí nghiệp Tần gia cần thiết phải đứng ở vị trí thứ nhất.

"Con cũng nói không chắc chắn, nếu đã không chắc chắn, liền có thể thử liên lạc với bọn họ một chút, có lẽ có thể được chăng?"

"Ba, ba không thể lấy mạng sống của bác cả đi đánh cuộc! Chuyện này không thể có một chút sai lầm!" Tần Du Phàm cố gắng nói.

"Ta hiện tại không có đánh cuộc, ta chỉ là đưa ra một cái kiến nghị khác có được không!"

Đối với việc con gái không hiểu mình, Tần Chí Cả hỏa khí dần dần bị kích phát ra tới rồi.

Trong lời nói của hai người không còn giống cha con, mà càng giống kẻ thù.

Tần Chí Cả bị Tần Du Phàm làm cho tức giận không nhẹ, ngại có người ngoài ở đây, ông không muốn phát tác.

"Không được ở trước mặt người bệnh cãi nhau, đối với người bệnh không tốt."

Giản Nhất Lăng bỗng nhiên lên tiếng, dùng thanh âm bình tĩnh nhắc nhở cuộc tranh luận của hai cha con Tần gia.

Giản Nhất Lăng lên tiếng làm ánh mắt mọi người trong phòng đều rơi xuống trên người cô.

"Nơi này không phải nơi để cô nói chuyện!"

Một tiểu nữ sinh miệng còn hôi sữa, còn muốn quản chuyện nhà của bọn họ?

"Tôi là nhân viên y tế, nơi này có người bệnh, tôi có nghĩa vụ bảo hộ sức khoẻ thể xác và tinh thần của người bệnh."

Đối mặt với Tần Chí Cả, Giản Nhất Lăng không chút nào sợ hãi, không chút nào lùi bước, ngữ khí bình tĩnh, ngôn từ rõ ràng.

"Nhân viên y tế sao? Nơi này nào có chỗ cho cô nói chuyện?"

Trong phòng có bác sĩ tư nhân của Tần Hoành Thuỵ, còn có Vân lão chuyên gia y học ở đây.

Bọn họ đều không có nói chuyện, Giản Nhất Lăng một người không biết từ nơi nào ra tới liền cả bác sĩ cũng đều không tính, cư nhiên đối với chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Tần thị là Tần Chí Cả nói năng lỗ mãng?

Vân lão nhíu mày, "Tần tổng, tôi không cho rằng Giản tiểu thư nói không đúng chỗ nào."

Vân lão nghe nói qua chuyện Tần Chí Cả vẫn luôn tìm cách liên lạc với bệnh viện Lạc Hải Sâm.

Tần Chí Cả nhất định không biết, người bị ông ta nói "không có chỗ cho nói chuyện" này, chính là người của bệnh viện Lạc Hải Sâm mà ông ta vẫn luôn tìm!

Tần phu nhân phản ứng lại cũng nói, "Chí Cả, anh họ cậu còn bệnh, cậu như vậy ở trước giường bệnh của ông ấy ồn ào có phải không thích hợp hay không?"

Vân lão cùng chị dâu đã mở miệng làm cho Tần Chí Cả bình tĩnh lại một ít.

Ông ta có thể không đem một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa để vào mắt, nhưng mặt mũi Vân lão ông ta vẫn phải cho.

Vợ của Tần Hoành Thuỵ nói với Tần Chí Cả, "Cậu có chuyện gì cùng tôi nói là được, anh của cậu bị bệnh, để cho ông ấy nghỉ ngơi đi."

Bình luận

Truyện đang đọc