NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Thời điểm giữa trưa ăn cơm, An Dương đều đi theo Giản Nhất Lăng cùng Hồ Kiều Kiều.

An Dương nói, trường học nhiều người hỗn tạp, không khỏi có người kỳ kỳ quái quái tới quấy rầy Giản Nhất Lăng, cậu ta muốn bảo hộ bên người, bảo đảm Giản Nhất Lăng thanh tịnh.

Nếu không phải Giản Nhất Lăng ngại nhiều người ồn ào, An Dương còn tính toán đem theo cả các tiểu đệ.

An Dương đứng bên cạnh Giản Nhất Lăng hiệu quả cũng xác thật tốt, những người khác thấy An Dương, cũng liền không dám lại đây tìm Giản Nhất Lăng ký tên, quấy rầy đến Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng bọn họ ở trong một góc nhà ăn trường học dùng cơm, bỗng nhiên có mấy người đàn ông quần áo chỉnh tề đi vào, động tác bọn họ thành thạo mà ngồi xuống chung quanh nhóm người của Giản Nhất Lăng.

Đem Giản Nhất Lăng bọn họ đường đi đều ngăn chặn.

Trong đó một người đàn ông trực tiếp ngồi xuống đối diện Giản Nhất Lăng.

Khi bọn họ ngồi xuống, An Dương liền ý thức được có điểm không đúng.

An Dương lập tức đứng dậy, chất vấn những người này, "Các ngươi là người nào? Các ngươi muốn làm cái gì?"

Mấy người đàn ông không để ý đến An Dương hùng hùng hổ hổ, mà biểu tình chuyên chú nhìn Giản Nhất Lăng.

"Chúng tôi tới là mời Giản tiểu thư theo chúng tôi đi một chuyến."

Người mở miệng nói chuyện chính là người đàn ông trung niên ngồi đối diện Giản Nhất Lăng, bộ dáng bình thường, khuôn mặt đại chúng.

Nhưng mà người đàn ông này thoạt nhìn là được huấn luyện qua, cũng không giống như là người thường.

"Mời tôi làm cái gì?" Giản Nhất Lăng phản ứng vững vàng, thanh âm bình tĩnh.

"Giản tiểu thư không cần vòng vo, chúng tôi đã xác định thân phận Giản tiểu thư." Người đàn ông trung niên thập phần chắc chắn mà nói.

Giản Nhất Lăng nhớ tới La Tú Ân đã nói qua điện thoại với mình, viện nghiên cứu bị người khác đột nhập, tư liệu nhân viên bị xem qua.

Hiện giờ xem ra, hơn phân nửa chuyện kia là những người trước mắt này làm.

Những người này nếu có thể không lưu dấu vết lẻn vào được viện nghiên cứu, năng lực không thể khinh thường, này không phải người bình thường có thể làm được.

"Nếu tôi cự tuyệt."

"Chúng tôi đây có khả năng phải làm một số việc không được tốt đối với Giản tiểu thư."

Nghe được lời này, An Dương tức giận, "Các ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ cô ấy không đồng ý thì các ngươi còn tính toán dùng sức mạnh sao?"

An Dương tức giận, mới vừa có động tác, người đàn ông bên cạnh đem cậu đè xuống ngồi yên tại chỗ.

An Dương không phục, giãy giụa muốn đứng lên.

Nhưng mà cậu dùng càng nhiều sức lực, người đè cậu liền dùng sức lực lớn hơn.

An Dương giãy giụa nhưng không thể động đậy, giãy giụa đến nỗi trên cổ gân đều nổi lên.

"Đừng động vào cậu ấy, các người muốn tìm chính là tôi." Giản Nhất Lăng nói với người đàn ông ngồi đối diện.

"Giản tiểu thư xin yên tâm, chỉ cần Giản tiểu thư đáp ứng cùng chúng tôi hợp tác, chúng tôi bảo đảm sẽ không động tới bạn của cô."

Người đàn ông trung niên mặt mang nụ cười cùng Giản Nhất Lăng giảng giải, "Giản tiểu thư cũng không hy vọng hai vị bạn học của mình chịu thương tổn đi? Giản tiểu thư là người thông minh, hẳn là biết phải làm như thế nào, mới là an toàn nhất."

Bọn họ đã theo dõi Giản Nhất Lăng thật lâu.

Từ thành phố Hằng Viễn tới thành phố Thông Hải, lại từ thành phố Thông Hải trở lại thành phố Hằng Viễn.

Thẳng đến hôm nay mới tìm được thời cơ tốt mà xuống tay với Giản Nhất Lăng.

Trước đây Giản Nhất Lăng vẫn luôn cùng một đám người rất lợi hại ở bên nhau, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Những người đó, là những người bọn họ không dám trêu chọc.

Nếu chỉ là người của Giản gia, bọn họ đã sớm có thể động thủ.

"Muốn tôi làm cái gì?" Giản Nhất Lăng hỏi, biểu tình ngữ khí như cũ thập phần bình tĩnh.

"Chuyện muốn Giản tiểu thư làm tạm thời không tiện nói, chờ Giản tiểu thư theo chúng tôi rời đi liền sẽ biết."

Người đàn ông trung niên nói, "Kỳ thật Giản tiểu thư hẳn là minh bạch, tôi hiện tại kiên nhẫn cùng cô nói này đó, chỉ là vì không muốn đem chuyện này làm cho quá khó coi, không đến vạn bất đắc dĩ, chúng tôi cũng không nghĩ sẽ bức bách Giản tiểu thư."

Bình luận

Truyện đang đọc