NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Tần Du Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc kia của Giản Nhất Lăng, càng nhìn càng tức giận.

"Cùng cô nói chuyện không được mà!"

Tần Du Phàm dẫm lên giày cao gót, thở phì phì mà rời đi.

Cùng cái nha đầu chết tiệt này nói chuyện thật là mệt chết!

Một chuyện đơn giản như vậy, cô ấy cũng có thể kéo hết nửa ngày! Địch Quân Thịnh rốt cuộc thích cô ấy cái gì? Không có mắt nhìn!

###

Hoàng giáo sư đi tìm Lý Trác Gia.

Lục Viện cùng một nam sinh khác lúc ra khỏi hội trường thì gặp Giản Nhất Lăng.

Lục Viện bước nhanh tiến lên, chủ động tìm Giản Nhất Lăng nói chuyện, "Giản Nhất Lăng, cậu hôm nay đến đây là bởi vì Hải Đức giáo sư sao? Hải Đức giáo sư cùng người của bệnh viện Lạc Hải Sâm có quen biết phải không? Hay là quen biết với người của ban tổ chức?"

Cô ấy đến quá gần, Giản Nhất Lăng theo bản năng lui về phía sau một bước, thích hợp mà kéo ra một khoảng cách nhỏ.

Cô cùng Lục Viện không phải rất quen thuộc, người không thân cùng cô đứng quá gần sẽ làm cô cảm thấy không tốt.

Lục Viện nhận thấy được động tác nhỏ của Giản Nhất Lăng, nụ cười trên mặt lập tức liền phai nhạt xuống.

Có một loại xấu hổ khi chính mình lấy mặt nóng mà dán mông lạnh.

Nam sinh bên cạnh thấy thế, đứng ra giảng hòa, "Bạn học Giản Nhất Lăng, không nghĩ tới cậu hôm nay cũng tới, hôm nay nội dung giao lưu cậu cảm thấy thế nào?"

Kỳ thật nam sinh chính mình nghe không hiểu được nhiều.

Nếu có thể toàn bộ nghe đều hiểu rõ, vậy cậu ấy hiện tại cũng sẽ không vẫn là nghiên cứu sinh.

Có nhiều bài diễn thuyết của một số giáo sư, có khả năng Hoàng giáo sư của bọn họ nghe cũng không có hiểu toàn bộ, rốt cuộc phương hướng nghiên cứu chuyên nghiệp không giống nhau.

"Không tệ." Giản Nhất Lăng trả lời.

Trả lời như vậy, nghe có chút không thoải mái.

Nghe không hiểu thẳng thắn thừa nhận là không hiểu thì có gì, nói một câu không tệ, cảm giác như người mà cô ấy nhận xét có vẻ còn thua kém cô ấy.

Cùng một câu nói, nhưng từ những người có thân phận địa vị khác nhau nói ra hiệu quả là không giống nhau.

Thực hiển nhiên Giản Nhất Lăng nói câu "không tệ" này có điểm không thích hợp, với thân phận của cô ấy, không nên nói với người có vị trí như thế này, cho dù cô ấy tuổi trẻ tài cao, thiên phú cũng rất cao.

Người nam sinh xấu hổ mà cười cười, sau đó nói với Lục Viện, "Lục Viện, mình thấy nếu không chúng mình cùng nhau đưa bạn học Giản Nhất Lăng trở về đi."

Tuy rằng là đồng cấp, nhưng tuổi Giản Nhất Lăng xác thật so với bọn họ ít hơn, ở loại chuyện này, chiếu cố một chút cũng tốt.

"Không cần, cảm ơn, có người sẽ đến đón tôi." Giản Nhất Lăng uyển chuyển cự tuyệt.

Bởi vì Địch Quân Thịnh lúc trước liền đã nói chờ sau khi kết thúc anh ấy muốn tới đón cô.

"Như vậy a, kia cũng được." Nam sinh không nói cái gì nữa.

Ba người cùng nhau đi ra khỏi hội trường.

Tới cửa, phát hiện một chiếc xe thể thao màu sắc bên ngoài thập phần rất khoe khoang và bắt mắt ngừng ở đối diện cửa ra vào.

Thập phần ngang ngược, cũng mặc kệ có phải có chặn người khác hay không.

Liền như vậy kiêu ngạo mà dừng lại.

Loại xe này, vừa thấy chính là cái loại xe mà mấy phú nhị đại có tiền thích.

Địch Quân Thịnh từ vị trí điều khiển đi xuống, hướng tới Giản Nhất Lăng.

"Anh tới sớm."

Còn chưa tới thời gian hẹn.

"Vừa vặn không có chuyện gì."

Địch Quân Thịnh thuận miệng trả lời.

Không thừa nhận chính mình là sợ cô ấy chờ anh, cho nên đã đến đây sớm nửa giờ chờ ở bên ngoài.

Sau đó Giản Nhất Lăng liền cùng Địch Quân Thịnh lên xe, xe khởi động, nghênh ngang mà rời đi.

Lưu lại tại chỗ Lục Viện và bạn nam sinh kia đang đợi xe buýt nhìn nhau liếc mắt một cái.

Bạn trai Giản Nhất Lăng, cư nhiên là phú nhị đại.

###

Địch Quân Thịnh hôm nay cho thủ hạ của mình đi mua rất nhiều đồ vật.

Một đống đồ vật màu hồng nhạt.

Mềm mại, đáng yêu.

Còn mua một đống thú nhồi bông, để đặt ở trong phòng ngủ của cô.

Đương nhiên ở trên bàn làm việc Giản Nhất Lăng cũng có không ít.

Bình luận

Truyện đang đọc