NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Trong thời gian Giản Nhất Lăng nằm viện, bất kể cha Giản và mẹ Giản hỏi như thế nào, Giản lão phu nhân cũng không nói cho họ biết Giản Nhất Lăng ở đâu.

Cho đến ngày thứ ba, khi Giản Nhất Lăng xuất viện, Giản lão phu nhân mới thông báo với Giản Duẫn Thừa, để anh làm lao động miễn phí, có trách nhiệm đón Giản Nhất Lăng trở về nhà cũ.

Sau khi nhận được thông báo từ lão phu nhân, Giản Duẫn Thừa mới biết rằng Giản Nhất Lăng lại phải nhập viện, chỉ là thay đổi khu phòng bệnh thôi.

Giản Duẫn Thừa nhìn Giản Nhất Lăng leo lên xe với đôi chân nhỏ, rồi lặng lẽ ngồi ghế sau, cầm điện thoại di động trong tay, chọc những ngón tay trắng nõn non nớt trên màn hình với vẻ mặt tập trung.

Giản Nhất Lăng nghĩ đến những vấn đề trong công việc mà cô phải làm gần đây, cô không để ý tài xế là ai, là tài xế ở nhà hay ai khác.

Nhìn thấy vẻ ngoài ngoan ngoãn của Giản Nhất Lăng, Giản Duẫn Thừa không biết tại sao lại có một cảm giác đau đớn trong tim mình.

Đã có lúc, anh hài lòng về điều này, hài lòng về cách cư xử tốt của cô bé, hài lòng về sự thay đổi của cô bé.

Nhưng bây giờ sự thật đã được phơi bày, cái ngoan ngoãn này cũng thay đổi hương vị.

"Tiểu Lăng." Giản Duẫn Thừa mở miệng, hô một tiếng.

Giản Nhất Lăng ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Giản Duẫn Thừa, đôi mắt trong veo, không buồn cũng không vui.

Giản Nhất Lăng nhìn Giản Duẫn Thừa, chờ đợi những lời tiếp theo của Giản Duẫn Thừa.

Giản Duẫn Thừa im lặng nhìn Giản Nhất Lăng, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với cô bé, nhưng khi đối mặt với cô bé, đặc biệt là khi nhìn vào mắt cô bé, Giản Duẫn Thừa không biết phải bắt đầu từ đầu.

Bất luận cái ngôn ngữ gì đều có vẻ tái nhợt vô lực.

"Bệnh viêm dạ dày của em, đã tốt lên chưa?"

"Tốt rồi." Giản Nhất Lăng thành thật trả lời.

Cùng lúc đó, lão phu nhân lên xe cũng có chút không nói nên lời, đứa cháu mình hỏi ngu ngốc cái gì vậy, bé ngoan hẳn phải tốt lên rồi mới xuất viện không phải sao, nếu không sao có thể cho cô bé xuất viện?

Lão phu nhân cũng nhận ra rằng Giản Duẫn Thừa đang mặc chiếc áo len mà Giản Nhất Lăng đã đan cho anh hôm trước, trên cổ cũng đeo chiếc khăn mà Giản Nhất Lăng đã tặng.

Áo len là áo len cổ lọ nên sẽ không hợp với khăn quàng cổ.

Thái độ trả lời các câu hỏi của Giản Nhất Lăng không thay đổi nhiều so với trước đây, giống như trước khi lấy được bằng chứng.

Đúng vậy, đối với cô bé, không có gì thay đổi, cô luôn biết mình không đẩy.

Thay đổi chính là họ.

Khi đến nhà cũ của Giản gia, Giản Vũ Tiệp bước ra chào đón Giản Nhất Lăng, cậu ấy cũng mặc chiếc áo len mà Giản Nhất Lăng tặng.

Hôm nay là cuối tuần, Giản Vũ Tiệp không phải đi học, cậu nói với mẹ rằng cậu sẽ về nhà cũ, mẹ cậu đồng ý mà không nói một lời.

"Nhất Lăng muội muội, chúc mừng em đã bình phục, cuối cùng em cũng có thể ăn những món ngon rồi!"

"Vâng." Giản Nhất Lăng gật đầu với Giản Vũ Tiệp.

"Nhất Lăng muội muội, anh vừa mới giám sát phòng bếp để làm các loại đồ ăn ngon cho em nha!"

Giản Vũ Tiệp ở trong bếp đợi Giản Nhất Lăng về nhà, nhìn chằm chằm tiến độ trong bếp.

"Cảm ơn anh." Giản Nhất Lăng vẫn chưa quen gọi "anh", nhưng cô đang cố gắng làm quen.

"Không cần nói cám ơn, em thích là tốt rồi."

Giản Vũ Tiệp cười ngọt ngào và mãn nguyện, "Đi thôi, phòng bếp có món bò kho, em ăn thử đi."

Giản Vũ Tiệp dẫn Giản Nhất Lăng đi ăn.

Giản Duẫn Thừa bị gạt sang một bên.

Vừa rồi khi Giản Nhất Lăng gọi Giản Vũ Tiệp là "anh", Giản Duẫn Thừa đã nghe rõ.

Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, trạng thái thân mật.

Còn Giản Nhất Lăng thì đã lâu rồi không gọi anh là anh cả.

Khoảng cách này khiến khuôn mặt của Giản Duẫn Thừa đầy thất vọng chán nản.

Sau đó, Giản Duẫn Thừa ở lại nhà cũ để ăn trưa.

Tại bàn ăn, không khí giữa Giản Vũ Tiệp và Giản Nhất Lăng rất tốt, Giản Vũ Tiệp sẽ giúp Giản Nhất Lăng lấy đồ ăn, tuy hai người không nói nhiều nhưng cảm thấy rất thân mật.

Bình luận

Truyện đang đọc