NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Giản Duẫn Mạch nhận được cuộc gọi của Giản Duẫn Thừa.

"Em ở thành phố Thông Hải sao?"

Giọng nói trong điện thoại của Giản Duẫn Thừa có phần đè nén, nói không nên lời là tức giận hay là buồn bực.

"Đúng vậy."

"Tiểu Lăng cũng ở đây?"

Những tin tức trên mạng Giản Duẫn Thừa đều thấy được rồi.

"Đúng vậy."

"Đúng ra em nên nói trước với anh một tiếng."

Em gái anh lọt vào top 20 chiến đội trong trò chơi được công ty của anh phát hành, mà phải dựa vào tin tức trên mạng anh mới biết.

Giản Duẫn Thừa tuy rằng là giám đốc điều hành của công ty, nhưng mà không có khả năng nhìn chằm chằm danh sách các chiến đội tham gia trận thi đấu do công ty tổ chức.

Nhưng thật ra là Hoắc Ngọc, anh ấy đã theo dõi cái tên Giản Nhất Lăng mỗi khi nó xuất hiện trên mạng, cho nên anh ấy biết được chuyện Giản Nhất lăng dự thi.

Mà anh ấy thế nhưng đều không có nói trước cho anh.

Việc này, Giản Duẫn Thừa chờ có thời gian rảnh nhất định sẽ tìm Hoắc Ngọc tính sổ.

"Em gần đây bận rộn nhiều chuyện, không nhớ ra."

Rõ ràng là nhớ rõ, cố ý không nói.

"Anh hiện tại đã ở thành phố Thông Hải." Giản Duẫn Thừa nói.

Anh là giám đốc điều hành công ty, đây là trận thi đấu lớn của công ty, anh tự nhiên là phải tới.

"Muốn qua đây không?" Giản Duẫn Mạch lập tức liền hiểu được ý tứ của Giản Duẫn Thừa.

Giản Duẫn Thừa không lên tiếng, không có trả lời là có muốn hay không?

Giản Duẫn Mạch sau đó nói, "Em nghe nói hải sản ở thành phố Thông Hải ăn rất ngon, buổi tối nay mọi người khá đói bụng, nếu có người đem bữa khuya đến đây thì thật tốt."

"Có gì rảnh nói sau, anh có chút bận."

Giản Duẫn Thừa nói xong, liền cắt điện thoại.

Nửa giờ sau, chuông cửa ở phòng Giản Duẫn Mạch vang lên.

Giản Duẫn Mạch mở cửa, là Giản Duẫn Thừa, một thân quần áo tối màu, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt thâm thúy.

Phía sau còn mang theo một người trợ lý, trong tay trợ lý mang theo bao lớn bao nhỏ một đống lớn đồ vật này nọ.

Giản Duẫn Mạch quay đầu nói với mấy người khác trong phòng, "Thức ăn khuya đến đây."

Nhìn thấy người đưa thức ăn đứng trước cửa, Vu Hi cùng Giản Vũ Tiệp cười không nổi.

Hai người bọn họ có chút sợ Giản Duẫn Thừa, cũng không phải Giản Duẫn Thừa đối với hai người bọn họ làm cái gì, bọn họ chỉ là có điểm sợ anh.

Giản Duẫn Mạch bắt đầu trước, chọn trong một đống lớn hải sản ra một số loại mà Giản Nhất Lăng thích ăn, đưa đến trước mặt cô.

"Ăn thịt nhiều một chút, để cho cao lên." Giản Duẫn Mạch dỗ Giản Nhất Lăng ăn.

Giản Duẫn Mạch hiểu rõ tâm nguyện của em gái mình, biết cô còn muốn cao lên một chút.

Giản Nhất Lăng ăn hải sản một cách nghiêm túc.

Giản Duẫn Mạch cũng không vội ăn, mà ở bên cạnh giúp Giản Nhất Lăng lấy ra thịt ốc, cắt bỏ phần không ăn được.

Giản Duẫn Thừa nhìn thấy, nhưng không thể tiến vào.

Vu Hi cùng Giản Vũ Tiệp ngay từ đầu không biết xấu hổ đã động thủ, lúc ăn uống, là thời điểm bọn họ không thấy xấu hổ nhất.

Tôm sú, tôm he, cua biển, nghêu, sò, hào, ốc..

Rất tươi ngon, đều mới được đánh bắt vào bờ cách đây chưa lâu.

Tay nghề đầu bếp đích thực rất tốt, xem ra Giản Duẫn Thừa đã để tâm vào chuyện này rất nhiều.

Giản Duẫn Thừa ở bên cạnh nhìn thấy em trai em gái mình ăn.

Chờ Giản Nhất Lăng ăn được không sai biệt lắm, Giản Duẫn Thừa mới mở miệng hỏi cô, "Tiểu Lăng thích trò chơi này sao?"

Giản Duẫn Thừa hôm nay mới biết được Giản Nhất Lăng không chỉ có chơi trò chơi cho vui, mà thực sự là chơi rất tốt.

"Vu Hi thích." Giản Nhất Lăng trả lời.

Cùng với kỳ vọng của Giản Duẫn Thừa là không giống nhau.

Còn nghĩ rằng, ít nhất trò chơi do công ty của mình làm ra làm cho em gái thích.

Giản Duẫn Thừa quay đầu nhìn về phía Vu Hi, động tác ăn hải sản của Vu Hi lúc này dừng lại.

Anh ấy cảm giác ánh mắt của Thừa thiếu nhìn anh ấy không mấy thân thiện.

Vu Hi nghĩ thầm rằng chính mình lôi kéo Nhất Lăng muội tử chơi trò chơi này nhưng mà Giản lão phu nhân đích thân cho phép, Thừa thiếu nếu tìm anh ấy tính sổ, anh ấy phải đi tìm lão phu nhân làm chỗ dựa mới được!

Bình luận

Truyện đang đọc