NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Khi lão nhân gia nói chuyện, trong tay vẫn đang cầm một chậu lan hồ điệp, đang xoay qua xoay lại nhìn thật kỹ, bộ dạng rất để ý.

"Cái lão già chết tiệt ông, chuyện cháu trai cháu gái không lo lắng, lại lo phá cây hoa lan của ông thì có ích lợi gì?" Lão phu nhân tức giận nói.

"Phá cây lan là như thế nào? Đây là chậu lan bé ngoan trồng cho tôi! Lúc trước không hiểu sao dường như sắp chết, bé ngoan đã đem đi dưỡng một tuần liền cứu sống lại, tôi không xem nó làm bảo bối sao được." Lão gia tử ậm ừ nói.

Phong lan đã quý, tình cảm của cháu gái còn quý hơn!

"Cái lão già chết tiệt này, bé ngoan đã giúp ông dưỡng cây hoa lan, ông lại không quan tâm gì đến chuyện của con bé?"

"Cái lão thái bà này, bà quan tâm sao không đi giúp giật dây bắc cầu đi?"

"Cái này tôi cũng mặc kệ." Lão phu nhân tỏ vẻ kiêu ngạo, "Bọn nó làm tổn thương bé ngoan của tôi, bọn nó còn trông mong vào lão thái bà tôi giúp nữa sao? Không thể nào!"

Giản lão phu nhân quan tâm thì quan tâm, nhưng bà không ra tay giúp đỡ.

Bà không muốn giúp đỡ vì khi bọn họ xử phạt bé ngoan, bắt bé ngoan xin lỗi Tiểu Náo, bọn họ có hỏi qua ý kiến của bà trước không!

###

Giản Duẫn Thừa và Giản Duẫn Náo đã đến sân vận động nơi Jupiter tổ chức buổi biểu diễn.

Đúng như dự đoán của lão phu nhân, mặc dù Giản Duẫn Thừa đã có vé, nhưng tại buổi biểu diễn lớn như vậy, hoàn toàn không thể nhìn thấy Giản Nhất Lăng và những người khác.

Buổi biểu diễn của Jupiter đã thành công tốt đẹp và được các fan hưởng ứng rất nhiệt tình.

Đây là lần đầu tiên Giản Nhất Lăng thấy cái loại náo nhiệt như thế này và cũng là lần đầu tiên được xem một buổi biểu diễn âm nhạc.

Giản Nhất Lăng có chút không thích ứng, nhưng vẫn kiên trì đứng nghe.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Giản Nhất Lăng và những người khác đi vào hậu trường.

Giản Vũ Mân bước xuống sân khấu, đầu tiên liền lao về phía Giản Nhất Lăng.

Trên sân khấu vừa rồi, Giản Vũ Mân vừa hát vừa nhảy, tiêu hao rất nhiều thể lực, bây giờ cả người vẫn đang đổ mồ hôi và thở hổn hển.

Giản Vũ Tiệp phàn nàn về người anh bên cạnh, "Anh cả, biểu hiện của anh hôm nay rất bình thường."

Đối với anh trai mình, cần phải đưa ra yêu cầu cao, không thể khen nhiều, nếu không anh ấy sẽ phiêu.

Giản Vũ Mân phớt lờ Giản Vũ Tiệp và quay sang hỏi Giản Nhất Lăng, "Còn tiểu sên thì sao? Màn trình diễn của anh trai ổn chứ?"

"Rất tốt." Giản Nhất Lăng trả lời thành thật.

Giản Vũ Mân cười nói, "Vẫn là em gái tinh mắt nhất."

Sau đó anh nhìn qua Giản Vũ Tiệp bên cạnh trừng một cái, em trai xấu thật không đáng tin.

Giản Vũ Tiệp ậm ừ, "Em gái là ngại không muốn anh bị mất mặt."

Mấy người đang nói đùa ở hậu trường, trợ lý đi đến chỗ Giản Vũ Mân và nói, "Chủ tịch của Công ty khoa học Hoàn Du đang tìm cậu."

"Ừm.. cho anh ấy vào đi." Khi nghe thấy danh hiệu này, Giản Vũ Mân đã biết người này không phải ai khác chính là Giản Duẫn Thừa.

Giản Duẫn Thừa đã được đưa vào hậu trường.

"Anh Duẫn Thừa, sao anh lại ở đây?"

Giản Vũ Mân nhớ rằng Giản Duẫn Thừa không có ưu thích âm nhạc, cũng không thích những nơi ồn ào, đi nghe buổi biểu diễn âm nhạc cũng không phải phong cách của anh.

"Đến đợi Tiểu Lăng."

Khi Giản Duẫn Thừa trả lời câu hỏi của Giản Vũ Mân, ánh mắt anh rơi vào Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng hôm nay mặc hơi dày vì sợ lạnh.

Cô được bao bọc trong bộ quần áo mềm mại và bồng bềnh, khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn của cô lại càng nhỏ hơn.

"Anh Duẫn Thừa, anh đừng lo, lát nữa em sẽ về nhà cũ với Tiểu Lăng."

Tối nay Giản Vũ Mân sẽ trở lại nhà cũ và đích thân hộ tống Giản Nhất Lăng về nhà, không cần Giản Duẫn Thừa phải đi chuyến này.

Buổi biểu diễn đã kết thúc hoàn hảo, và Giản Vũ Mân có thể nghỉ ngơi một thời gian ngắn.

Giản Nhất Lăng hiện tại đều trở về nhà cũ chứ không phải về nơi ở của Giản gia.

Bình luận

Truyện đang đọc