NỮ PHỤ MUỐN LÀM LÃO ĐẠI

Thứ hai, Giản Nhất Lăng trở lại trường học.

Trò chơi "Trùng tộc xâm lấn" của Công ty khoa học kỹ thuật Hoàn Du sản xuất gần đây đã trở thành game hit, ngay cả Thịnh Hoa cao trung cũng không ngoại lệ.

Trong thời gian nghỉ ngơi đều có thể nghe được các bạn học trong lớp cùng thảo luận trò chơi này.

Nam sinh chiếm đa số, nhưng nữ sinh cũng chơi không ít.

Ngay cả Hồ Kiều Kiều nhát gan vậy mà cũng chơi trò chơi này.

Quá trình chơi tâm lý liền như xem một bộ phim ma.

Biết rõ khả năng sẽ sợ hãi, nhưng vẫn luôn muốn căng da đầu chơi.

Đương nhiên, cô ấy chơi khá tệ, cách chơi cực kỳ kém, tên gọi trong game xưng là Miêu Biên đại sư.

Không hề phán đoán cùng hướng đi, thường xuyên không cẩn thận đi tới sào huyệt Trùng tộc thật lớn, sau đó máu thịt bay tứ tung xương cốt không còn.

Còn hết lần này đến lần khác bởi vì sợ hãi, mà phát ra tiếng hét thảm thiết.

Người không biết còn tưởng rằng đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy.

Nhưng Hồ Kiều Kiều chính là có nghị lực như vậy, nhiều lần thất bại rồi lại thất bại, vẫn cố bám riết không tha, kiên trì và bền bỉ.

"Hồ Kiều Kiều, cậu cũng chơi" Trùng tộc xâm lấn "sao?" Nữ sinh bên cạnh thò người qua hỏi.

"Đúng vậy, nhưng mình chơi rất tệ."

"Mình nghe nói gần đây trò chơi này bắt đầu tổ chức thi đấu chính thức! Người thắng giải có thể đạt được giải thưởng rất phong phú!"

"Cậu coi thường mình đúng không? Loại thi đấu này cậu cũng biết không cần nói cho mình biết." Hồ Kiều Kiều không cho rằng loại thi đấu này cùng với mình có nửa xu quan hệ.

"Lớp chúng ta có rất nhiều bạn học đăng ký tham gia." Nữ sinh này lại nói.

Hiện tại nam sinh lớp bọn họ đều đang nóng lòng muốn thử.

"Thật là hâm mộ, mình hiện tại trừ bỏ cuối tuần có thể chơi một chút, thời gian khác đều không thể chạm vào máy tính, đừng nói mình không có kỹ năng tham gia, dù mình có kỹ năng này thì cũng không có thời gian a.. Cuộc sống lặng lẽ như tuyết."

Hồ Kiều Kiều quay đầu lại hỏi Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng, cậu có chơi trò chơi này không?"

"Có chơi qua."

"Vậy cậu có bị sợ hãi khi nhìn thấy hình ảnh khủng bố cùng âm thanh dọa người đó không?"

"Không có."

"Vậy cậu có cảm thấy trò chơi này phi thường ngược hay không! Chính là cái kiểu ngược cậu chết nhưng cậu không biết chính mình chết như thế nào đó!"

"Không sao cả."

"Ô ô, Nhất Lăng cậu quả nhiên là đại biểu cho trái tim mạnh mẽ."

Một nam sinh bên cạnh nghe được Hồ Kiều Kiều cùng Giản Nhất Lăng nói chuyện, trêu chọc nói, "Hồ Kiều Kiều, cậu dù ngồi cùng bàn với người có trái tim mạnh mẽ thì cũng vô ích thôi, không phải có lá gan lớn thì có thể chơi tốt trò này."

"Nhưng vẫn mạnh mẽ hơn mình." Hồ Kiều Kiều trả lời.

"Cũng chỉ có thể so sánh với cậu mà thôi." Nam sinh cười nói.

Mấy nam sinh khác nghe được cũng đi theo cười nói, "Bằng không cậu kêu tụi mình một tiếng tiểu ca ca, chúng mình cuối tuần có thời gian rảnh sẽ mang các cậu hai người lên điểm nha!"

"Đúng vậy, chuyện khác không cần, chỉ cần kêu một tiếng tiểu ca ca là tốt rồi!"

Mấy bạn nam sinh cười hì hì nhìn Hồ Kiều Kiều cùng Giản Nhất Lăng.

Hai người các cô xem như là những người có vóc dáng nhỏ nhất trong nữ sinh lớp của bọn họ.

Đặc biệt là Giản Nhất Lăng, không chỉ có lớn lên đáng yêu, thanh âm còn đặc biệt mềm ngọt.

Một tiếng "Tiểu ca ca" tuyệt đối dễ nghe.

Trước kia Giản Nhất Lăng tương đối hung dữ bá đạo, bọn họ không dám công khai vui đùa như vậy với Giản Nhất Lăng.

Nhưng gần đây, bọn họ bắt đầu đối Giản Nhất Lăng thay đổi, cũng có lá gan cùng cô ấy vui đùa.

"Không cần, tự tụi mình tăng điểm là được, bị ngược cũng đã bị ngược, ngược mãi không chừng thành quen." Hồ Kiều Kiều vẫn là theo Phật hệ.

"Bằng hai người các cậu không giảm điểm là đã không tệ rồi, còn tăng điểm thì.. cũng chỉ là một tiếng tiểu ca ca thôi mà? Đừng keo kiệt như vậy chứ! Chúng mình đều là cấp bậc đại sư đó, ở mức đồng thực dễ dàng, nửa ngày chơi là có thể mang các cậu đến mức vàng, thậm chí là bạch kim."

Hồ Kiều Kiều có chút bị thuyết phục, quay đầu nhìn Giản Nhất Lăng.

Bình luận

Truyện đang đọc