(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Tạm biệt Tạ Chỉ Hủy cùng Hạ Duyên Bân ở sân bay, Hạ Thập Thất cùng Đường Đậu Đậu bắt đầu cuộc du ngoạn của bản thân mình.

Một khắc máy bay chạy lấy đà bay lên trên không, Tịch Đình Ngự đang xử lý văn kiện ở thư phòng đã nhận được một tin nhắn.

Xem xong nội dung của tin nhắn, hai tròng mắt nguy hiểm của hắn nheo lại, quanh thân phảng phất như bị một tầng hơi thở nguy hiểm bao phủ.

Thời điểm máy bay hạ cánh, Hạ Thập Thất vẫn còn đang ngủ, Đường Đậu Đậu nhẹ nhàng lay cô tỉnh dậy, "Thập Thất, Thập Thất, tới rồi."

Hạ Thập Thất duỗi cái eo lười, đem bịt mắt kéo xuống, híp mắt lên tiếng, "Hửm?"

Lúc hai người xuống máy bay, phía sau đã có một người đàn ông bước nhanh tới, "Hạ Thập Thất?"

Hạ Thập Thất nghe vậy liền dừng chân, quay đầu lại nhìn.

Người đàn ông trước mặt, khóe môi hơi cong, gương mặt mang ý cười, một thân tây trang thoải mái phụ trợ cho dáng người cao gầy của hắn, trông có vẻ càng thêm đĩnh bạt.

Hạ Thập Thất cảm thấy hắn có chút quen, nhưng nhớ mãi không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

"Nhìn cô như vậy là không nhớ tôi rồi." Người đàn ông cười nói, "Tôi là Tịch Lãng."

Đường Đậu Đậu đứng bên cạnh còn đang hoang mang, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Hạ Thập Thất và Tịch Lãng.

Cô nhóc giống như là ngửi thấy được một cỗ không khí không thầm thường...

Hạ Thập Thất lúc này mới nhớ tới, em họ của Tịch Đình Ngự, Tịch Lãng.

Cô cười cười, "A, là anh à, thật trùng hợp."

Cô cùng Tịch gia đúng là duyên phận không dứt, chạy xa tới cả mấy ngàn dặm như thế rồi mà còn có thể gặp được người nhà họ Tịch, lại còn là đàn ông.

"Đúng vậy, thật trùng hợp."

Khóe môi Tịch Lãng tràn ra một tia ý cười, trên mặt đều là vẻ ôn hòa, hắn ta đi theo Hạ Thập Thất và Đường Đậu Đậu vừa mới xuống máy bay, vừa đi vừa nói chuyện: "Tôi vừa mới về nước, chuyện của công ty cũng không cần tôi tới quản cho nên liền ở đây dạo một vòng."

Hạ Thập Thất tuy đang cười, thế nhưng trong lòng lại gào thét không thôi: Đất nước này lớn như vậy, anh chơi ở chỗ nào không chơi, cứ phải chơi cùng một chỗ với tôi mới chịu cơ.

Đường Đậu Đậu liếc mắt đánh giá Tịch Lãng một cái, hỏi: "Anh cũng họ Tịch, vậy là có quan hệ với Tịch Đình Ngự sao?"

Hạ Thập Thất: "..."

Về vấn đề này, người bình thường tuyệt đối sẽ không hỏi ra.

"Quan hệ? Có, anh ấy là anh họ của tôi." Tịch Lãng cười trả lời, thái độ vô cùng khiêm tốn.

Đường Đậu Đậu "a" một tiếng, quay người lại, ghé sát vào tai Hạ Thập Thất nói, "Đàn ông Tịch gia toàn soái ca nhỉ?"

"Ừ, soái ca." Hạ Thập Thất thuận miệng trả lời.

Lần này tới đây là vì muốn trốn tránh người nhà họ Tịch, không nghĩ tới lại gặp Tịch Lãng ở đây.

Sớm biết sẽ thành thế này thì trước khi ra cửa cô nhất định sẽ bói mệnh một lần, xem lịch hoàng đạo đã rồi mới đi.

Hạ Thập Thất xoay người, nhìn Tịch Lãng cười cười, "Chúng tôi còn có việc, đi trước nhé."

Tịch Lãng đáp: "Đã tới đây rồi, hẳn là hai cô muốn đi Trúc Hải đúng không? Tôi cũng muốn qua đó, vừa lúc tiện đường."

Hạ Thập Thất cho Đường Đậu Đậu một ánh mắt, Đường Đậu Đậu lập tức nói: "Ngại quá, không tiện đường rồi."

"Vậy được." Trên mặt Tịch Lãng tràn đầy tiếc nuối, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Hạ Thập Thất, "Bên trên có số điện thoại của tôi, nếu hai người có yêu cầu gì thì có thể trực tiếp tìm tôi."

Hạ Thập Thất tùy tiện nhận, sau đó cùng Đường Đậu Đậu ra khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi đi tới khách sạn đã đặt trước.

Tới khách sạn, đăng ký, nhận thẻ phòng, hai người kéo hành lí đi vào trong thang máy lên tầng bảy, tìm được phòng.

Mở cửa phòng ra, Đường Đậu Đậu liền đẩy vali vào trong phòng, sau đó liền chạy vào, nhào lên cái giường rộng 3 mét: "A, thoải mái quá..."

Hạ Thập Thất đem cửa phòng đóng lại, cau mày liếc cô nàng, "Mày rên cái gì?"

--------

Shmily: Hôm nay đăng trễ một chút vì mình bận đi ăn với lớp  chúc các chị em tỷ muội độc giả của mình một ngày 20/10 zui zẻ và hạnh phúc nha!!!

Bình luận

Truyện đang đọc