(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Một tiếng sau, dì Hứa đi lên lầu gõ cửa phòng Hạ Thập Thất, gọi cô thức dậy.

Sau khi xác nhận Hạ Thập Thất đã thực sự tỉnh ngủ xong, bà mới đem một bộ quần áo mới đặt ở trước cửa.

Hạ Thập Thất tỉnh lại còn ngồi một lát ở trên giường, sau đó mới đi vào toilet rửa mặt.

Sau khi thu thập đơn giản qua một hồi, cô mới thay quần áo, đi xuống lầu.

Dưới lầu, trong phòng khách, Tịch Lãng đang ngồi trên sofa đọc báo, nghe thấy động tĩnh, hắn liền buông tờ báo trong tay xuống, nhìn về phía Hạ Thập Thất, cười cười chào hỏi: "Thập Thất, đã lâu không gặp."

"Sao anh lại ở chỗ này?"

Nhìn thấy Tịch Lãng, Hạ Thập Thất còn cảm thấy ngoài ý muốn, không khỏi nhíu mày.

Lấy quan hệ của gia đình Tịch Lãng với đại thúc thì việc hắn tùy tùy tiện tiện tới đây có vẻ không thích hợp lắm.

Tịch Lãng cười cười, cũng không có trả lời, chỉ là quay đầu nhìn thoáng qua dì Hứa đang bưng sữa bò từ trong bếp đi ra, sau đó mới mở miệng nói, "Ăn sáng trước đi, ăn xong chúng ta nói chuyện tiếp."

Hắn đã nói như vậy rồi, Hạ Thập Thất cũng không nói thêm gì nữa, lập tức đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.

Dì Hứa đem sữa bò đặt trên bàn, sau đó tiến lên dò hỏi xem Tịch Lãng có ăn sáng không, có cần ăn thêm chút gì không.

Tịch Lãng nói không cần, lúc này dì Hứa mới gật đầu lui sang một bên.

Hạ Thập Thất dựa vào bàn, nhìn chằm chằm ly sữa bò kia, cũng không có ý định uống nó.

Thấy thế, dì Hứa đứng bên cạnh liền khuyên bảo, "Sữa bò là thiếu gia dặn chuẩn bị, Hạ nhị tiểu thư nhất định phải uống, hơn nữa sáng sớm uống sữa bò sẽ rất tốt đối với cơ thể..."

Hạ Thập Thất: "..."

Cô chỉ muốn nói, cô cũng không còn là trẻ con, uống sữa bò làm cái gì?

Bất quá tuy nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn bưng ly sữa bò lên uống cạn.

Từ trước tới nay cô cũng chẳng phải loại con gái hay làm ra vẻ, cho nên có rất nhiều thời điểm, cô tình nguyện làm chuyện mình không thích làm cũng không muốn để cho người khác cảm thấy mình khó hầu hạ.

Hạ Thập Thất ăn xong bữa sáng liền đứng dậy ngồi xuống ghế sofa đối diện Tịch Lãng.

Cô thật sự không hiểu cái gia đình Tịch gia này có suy nghĩ gì, ứng phó với loại người như thế này so với việc đánh nhau với người khác để tranh giành địa bàn còn phiền phức hơn rất nhiều.

"Có gì muốn hỏi sao?" Tịch Lãng cười nhìn cô.

"Anh tới làm gì?" Vừa mở miệng liền vào thẳng chủ đề chính.

Tịch Lãng lật báo, bộ dáng chuyên chú: "Ông nội nghe nói em với anh họ sống chung với nhau, cho nên rất cao hứng. Em biết đấy, lấy thân phận của ông nội thì sẽ không tiện chủ động quan tâm tới việc tư của anh họ, cho nên liền phái tôi tới đây dò hỏi quân tình. Đúng rồi, em ngàn vạn lần đừng ở trước mặt người khác bán đứng tôi đấy nhé, tôi chính là phụng mệnh lặng lẽ tới đây tìm hiểu đó nha."

Trừ những cái kia thì con người Tịch Lãng vẫn rất dễ khiến cho người khác sinh hảo cảm.

Bất quá, Hạ Thập Thất lại chẳng có nổi chút hứng thú nào với hắn.

Cô lười nhác dựa vào trên ghế sofa, cười cười, cũng không có nói chuyện.

Chỉ là, ánh mắt cô trong lúc vô tình liền liếc tới tờ báo trong tay Tịch Lãng, nhìn thấy trang đầu của tờ báo, là ảnh chụp rất tinh xảo của Bạch Hạ.

Ảnh chụp kia chính là ảnh chụp ở buổi tiệc rượu từ thiện lúc trước, cô ta mặc bộ váy kia bị người ta chụp được.

Công nhận là rất xinh đẹp.

Tịch Lãng phát hiện ra tầm mắt của Hạ Thập Thất, liền cố ý nâng tờ báo lên trước mặt cô, cười hỏi, "Em quen vị thiên kim đại tiểu thư thường xuyên chiếm vị trí đầu trên tờ báo này?"

"Gặp qua hai lần..." Hạ Thập Thất không thèm để ý nhún nhún vai, "...mà thôi."

Tịch Lãng thấy biểu tình cô nhàn nhạt, hiểu rõ nói: "Nói như vậy, em biết chuyện vị Bạch đại tiểu thư này theo đuổi anh họ tôi chứ? Vậy xem ra, tiệc rượu từ thiện lần trước hẳn là rất náo nhiệt nhỉ."

Hắn dừng một chút, lại nói: "Thật đáng tiếc, lúc ấy tôi không có mặt ở đó."

Bình luận

Truyện đang đọc