(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

"Cô ấy rất ổn."

Lạnh lùng buông xuống một câu, Tịch Đình Ngự làm bộ muốn đóng cửa, Tịch Lãng lại nhanh chóng giữ lại, nói: "Bị thương ở chân phải thật cẩn thận chữa, không được qua loa. Anh, anh tốt nhất vẫn là nên đưa Thập Thất đi bệnh viện đi."

"Người của tôi, không cần cậu phải nhọc lòng." Dừng một lát, hắn lại tăng thêm ngữ khí cảnh cáo: "Nhớ kĩ, về sau gọi chị dâu."

Rầm~ một tiếng, cửa phòng bị hắn đóng lại thật mạnh.

Độ ấm nơi đáy mắt của Tịch Lãng tan đi, nháy mắt hóa thành âm hàn cùng băng lãnh, hai tay chậm rãi siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

"Hà tất phải tự mình chuốc lấy khổ cực?" Thất Dạ cười nhẹ một tiếng, xoay người đẩy cửa vào phòng.

........

Hạ Thập Thất tỉnh dậy đã là hai giờ chiều.

Nghe thấy bên tai truyền tới tiếng hít thở đều đều, cô quay đầu nhìn lại.

Người đàn ông đang ngủ, tuấn nhan tựa như điêu khắc, điêu luyện mà sắc sảo, mỗi một chỗ đều tinh xảo hoàn mỹ khiến cho người ta trầm mê vào trong đó.

Cô chống giường chậm rãi ngồi dậy, khom lưng đeo giày vào, bởi vì chân vẫn còn đang bị thương cho nên cô rất cẩn thận đi từng bước một ra khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi phòng, Hạ Thập Thất chậm rãi đi tới phòng cách vách, giơ tay gõ gõ cửa.

"Có việc?"

Người mở cửa là Thất Dạ, nhìn thấy là cô, hắn hơi nhíu mày, có chút không vui.

Hạ Thập Thất không trả lời vấn đề của hắn, chỉ hỏi: "Đường Đậu Đậu đâu?"

Ánh mắt lướt qua người đàn ông đứng chắn ở cửa, muốn tìm kiếm bóng dáng của Đường Đậu Đậu.

Bất quá thân hình Thất Dạ quá cao lớn, đứng ở cửa là chắn hết toàn bộ.

"Con nhóc đó đâu?" Hạ Thập Thất lại hỏi.

Thất Dạ nhướng mày, "Mệt, ngủ rồi."

Mệt? Ngủ rồi?

Hạ Thập Thất nhíu mày, không nói gì nữa mà muốn xông thẳng vào.

Thất Dạ giơ tay chặn cô ở ngoài cửa, "Tôi nói, cô ấy mệt rồi, cần được nghỉ ngơi. Cô trở về chơi với người đàn ông của cô đi."

Ngay lúc hai người đang giằng co, Đường Đậu Đậu đã chậm rãi đi tới, lôi kéo tay áo Thất Dạ, "Thất Dạ ca ca, anh chắn Thập Thất ở bên ngoài làm gì?"

Thanh âm còn mang theo chút mê mang như vừa mới tỉnh ngủ.

Lúc này, Thất Dạ mới chịu để Hạ Thập Thất vào phòng, còn hắn lại rời khỏi đó, để hai người ở cùng một chỗ.

"Hắn ta không làm gì mày chứ?" Hạ Thập Thất ngồi xuống sofa, ánh mắt dừng ở trên người Đường Đậu Đậu, mang theo ý vị tìm kiếm.

"Ý chị là sao?" Đường Đậu Đậu hỏi.

"Chính là có cởϊ qυầи áo của mày không, ... linh tinh các thứ ấy." Hạ Thập Thất cũng rất trực tiếp.

"Đương nhiên là không!"

"A, vậy là tốt rồi."

Đường Đậu Đậu ngồi xuống bên cạnh Hạ Thập Thất, nhìn mắt cá chân đã bớt sưng của cô: "Chân chị sao rồi? Có cần đi bệnh viện khám không? Có nghiêm trọng không? Bây giờ có còn đau không?"

"Không sao, đã xử lý qua rồi."

Đường Đậu Đậu gật đầu, như nghĩ tới cái gì đó, lại hỏi: "Cái đó, chị hẳn là cũng không bị ấy ấy đi?"

Hai người đàn ông kia nửa đêm thừa dịp hai người đang ngủ mà đem cả hai tách ra, cả ngày hôm nay Thất Dạ đều đi theo sát Đường Đậu Đậu, Hạ Thập Thất cũng bị Tịch Đình Ngự chặt chẽ vây ở bên người, cho nên Đường Đậu Đậu vẫn luôn không có cơ hội hỏi Hạ Thập Thất.

Thật vất vả mới có thể đơn độc ở chung, loại chuyện như thế này, cô đương nhiên cũng muốn hỏi một chút.

Hạ Thập Thất nói: "Hắn cũng không phải hổ, sẽ không ăn nổi chị mày."

"Thật sự không ăn chị sao?" Đường Đậu Đậu có chút không tin, sau đó liền nở nụ cười xấu xa, "Thập Thất, chị nói đi, hắn không để lại mùi vị gì cho chị sao?"

Hạ Thập Thất: "..."

Biết ngay là nha đầu này có tư tưởng không đơn thuần mà!

Bình luận

Truyện đang đọc