(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Hạ Thập Thất bị tạm giam đã hai ngày liền.

Trải qua đánh giá ngày đầu tiên, mấy nữ phạm nhân cùng một phòng rõ ràng đã an phận đi một chút.

Từ thái độ của cảnh ngục đối với Hạ Thập Thất, bọn họ đều đoán được Hạ Thập Thất tuyệt đối không giống những phạm nhân khác.

Tới thời gian ăn cơm, hành lang đúng giờ truyền đến tiếng bước chân, hai nữ phạm nhân mau chóng đi tới cửa, đem cơm trưa cảnh ngục đưa đến cầm lấy.

"Ê! Ăn cơm." Trong đó có một nữ phạm nhân đẩy đẩy Hạ Thập Thất đang nằm trên giường.

Hạ Thập Thất vốn cũng không ngủ, nghe được thanh âm liền xoay người ngồi dậy.

Tiếp nhận hộp cơm đối phương đưa qua, cau mày, nhưng ngay lập tức liền giãn ra, cầm lấy cái muỗng múc cơm, từng thìa từng thìa nhét vào trong miệng.

Hạ Thập Thất vừa ăn cơm, vừa quan sát những người xung quanh.

Họ đều đang thành thành thật thật ăn cơm, ai cũng không có ý định gây chuyện.

Đột nhiên, bên ngoài truyền tới thanh âm mở khóa, tiếp theo cửa sắt liền bị người mở ra.

Nghe được động tĩnh, mấy nữ phạm nhân trong phòng giam lập tức buông hộp cơm trong tay xuống, quy củ đứng lên.

Hạ Thập Thất nhàn nhạt quét mắt nhìn cảnh ngục trước cửa, đem hộp cơm đặt ở trên giường.

"Hạ Thập Thất, có người tới thăm cô." Ngữ khí của cảnh ngục cực kỳ bình thản, làm mấy phạm nhân kinh ngạc không thôi. 

Vài người xung quanh đều đang mở to mắt nhìn.

Hạ Thập Thất đứng dậy, nhìn hộp cơm đặt ở một bên, nói: "Tôi chưa ăn xong."

Cảnh ngục khó xử nhíu nhíu mày, ngay sau đó thử hỏi: "Nếu không, cô mang ra ngoài ăn đi?"

"Mẹ! Còn có loại chuyện tốt này?"

Lời của cảnh ngục vừa ra khỏi miệng, nữ phạm nhân đứng bên cạnh liền thầm mắng ra tiếng, tại sao bọn họ chưa từng được hưởng loại đãi ngộ này!?

Dựa theo quy định, những phạm nhân chưa được đưa ra phán quyết thì sẽ không thể tiếp nhận thăm hỏi, Hạ Thập Thất này rốt cuộc là có thân phận như thế nào?

Ánh mắt cảnh ngục bắn tới, đèn pin trong tay ngo ngoe rục rịch, mấy người kia liền vội vàng im lặng, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Hạ Thập Thất "ừ" một tiếng, duỗi tay cầm phần cơm trưa của mình lên, đi ra bên ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng, đi qua một cái hành lang thật dài, chính là phòng khách.

"Người ở trong đó, thời gian còn sớm, hai người cứ từ từ nói chuyện."

Cảnh ngục đưa Hạ Thập Thất tới trước cửa phòng khách liền dừng lại, cũng không tính toán đi theo vào.

Hạ Thập Thất gật gật đầu, cất bước đi vào.

Phòng khách to lớn trống rỗng, ở giữa chỉ có một cái bàn, hai bên trái phải là hai cái ghế dựa.

Hạ Thập Thất bưng hộp cơm đi vào. liếc mắt một cái liền thấy được nam nhân ngồi ở ghế đối diện.

Dáng người đĩnh bạt trác tuyệt, khuôn mặt yêu nghiệt làm điên đảo chúng sinh.

"Đại thúc, anh thật có nhã hứng, lại còn tới cả chỗ này để đi dạo cơ đấy."

Hạ Thập Thất trực tiếp đi qua, ngồi xuống, đem cơm hộp đặt ở trên bàn, ánh mắt dừng ở trên người Tịch Đình Ngự.

Hai chân Tịch Đình Ngự giao nhau, lười nhác dựa về phía sau, ánh mắt nguy hiểm dừng ở trên mặt Hạ Thập Thất.

Mới có hai ngày, vậy mà cô đã gầy đi hẳn một vòng, xem ra là cho dù tâm lý có cường đại tới đâu cũng không nhất định có thể sinh hoạt ở chỗ này.

"Đi ngang qua, thuận tiện tới xem em."

Tịch Đình Ngự đặt tay trên mặt bàn, nhẹ nhàng gõ, không nóng không lạnh buông một câu, nghe không ra bất cứ cảm xúc gì.

Hạ Thập Thất mở hộp cơm, cầm thìa xúc một muỗng, sau đó bỏ vào trong miệng, tinh tế nhai.

"Hiện tại xem xong rồi, anh đi được rồi đấy." Nhẹ nhàng bâng quơ hạ lệnh đuổi khách.

Tịch Đình Ngự nheo hai mắt lại, "Em không hỏi tôi xem, vì sao lại nhốt em vào đây sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc