(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

----------------------

Người đàn ông kia nghe thấy tiếng liền đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, hùng hùng hổ hổ đi tới chỗ Hạ Thập Thất, hận không thể đem cô xé nát thành từng mảnh.

"Mau ngăn hắn ta nhanh lên!"

Hạ Thập Thất nhảy lên ghế sofa, thừa dịp mọi người đi lên ngăn ra một khoảng trống mà xoay người đi về phía cửa.

Cô không muốn mình chết sớm khi còn đang tuổi xuân sắc đâu.

Mới vừa đi ra khỏi cửa phòng nghỉ, phía sau đột nhiên rống to một tiếng, người đàn ông kia đã đuổi tới.

"Nha đầu thối, đứng lại đó cho ông!"

Hạ Thập Thất chau mày, hiện tại sòng bạc nhiều người như vậy, nếu như để bọn họ đánh nhau bị thương thì không ổn.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Hạ Thập Thất đột nhiên dừng bước, thuận tay nắm lấy một chai bia đang uống dở, xoay người ném về phía người đàn ông hung hãn kia.

Phanh một tiếng, sòng bạc một mảnh an tĩnh.

Người đàn ông ngã quỵ trên mặt đất, trên trán có máu tươi chảy xuống, hắn giãy dụa vài cái liền không có động tĩnh nữa.

"Gϊếŧ người!"

Không biết là ai hô một tiếng, sòng bạc tức khắc loạn thành một đoàn, mọi người đều mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn Hạ Thập Thất, tán loạn chạy như điên ra phía bên ngoài.

Nhìn người nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trong đầu Hạ Thập Thất trống rỗng.

"Nhị tiểu thư, này... làm sao bây giờ?" Vu Mạnh đứng ở phía sau, ngay cả lời nói cũng run run.

Ý thức của Hạ Thập Thất nhanh chóng thanh tỉnh lại, quay đầu nhìn Vu Mạnh một cái, "Chị gϊếŧ người?"

Thân thể Vu Mạnh run lợi hại, đánh bạo đi đến trước mặt nam nhân nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay đặt ở dưới mũi hắn thử một chút, ngay sau đó lập tức giật bắn người ra phía sau, hoảng sợ nhìn tên hung hãn đó.

"Không... Không còn thở..."

Nhìn người trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, cả người toàn là máu, hai cái đùi của Vu Mạnh run rẩy không ngừng.

"Nhị tiểu thư, chúng ta gϊếŧ người!"

Hai tròng mắt của Hạ Thập Thất híp lại, liếc nhìn hắn một cái, "Người là chị mày gϊếŧ, mày hoảng cái gì?"

"Phải làm sao bây giờ? Bằng không, chúng ta phi tang thi thể đi?"

Vu Mạnh nuốt nước miếng, tuy rằng nói người này bị nhị tiểu thư đánh chết, thế nhưng cậu ta cũng coi như là tòng phạm đó!

"Mày muốn cõng trên lưng thêm một tội hủy thi diệt tích nữa à?"

Hiện trường lúc ấy nhiều người như vậy, tùy tiện túm lấy một người cũng đều có thể làm nhân chứng, hiện tại đem thi thể giấu đi, thật sự không phải một hành động sáng suốt.

Hạ Thập Thất nhíu mày, tay phải theo bản năng sờ vào túi quần, vốn định rút ra một điếu thuốc để hút, kết quả ngón tay lại bỗng nhiên chạm vào một tấm card, trong mắt tức khắc hiện lên ánh sáng.

Lấy tấm card từ trong túi quần ra, thiệp màu vàng đen, bên trên có một cái tên, phía dưới là một dãy số.

Đây là cái mà lúc cô rời khỏi văn phòng Tịch Đình Ngự đã tiện tay cầm lấy.

Lấy điện thoại của Đường Đậu Đậu ra, Hạ Thập Thất đối chiếu dãy số trên danh thiếp rồi gọi qua.

"Alo."

Quả nhiên, tiếng nói người kia nặng nề, âm trầm lại từ tính cực kì.

Khóe môi Hạ Thập Thất hơi cong, chậm rãi mở miệng, "Đại thúc, nữ nhân của anh gϊếŧ người rồi, anh có muốn tới giúp cô ấy giấu thi thể đi không?"

Đối phương không nói gì, trầm mặc khoảng ba giây liền cắt đứt điện thoại.

Hạ Thập Thất ném điện thoại tới cái chiếu bạc bên cạnh, lại một lần nữa rút hộp thuốc từ trong túi quần ra, châm một điếu.

"Nhị tiểu thư, bây giờ phải làm sao?"

"Làm sao đây?" Hạ Thập Thất hít sâu một ngụm, chậm rãi nhả ra một vòng khói, "Chờ."

Thời gian chờ đợi rất lâu, Hạ Thập Thất chậm rãi hút thuốc, mày thường thường sẽ nhăn lại một chút, ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa ra vào sòng bạc như cũ.

Nửa tiếng sau, cửa sòng bạc bị người từ bên ngoài kéo ra, Hạ Thập Thất dập thuốc, nhìn về phía người tới.

Bình luận

Truyện đang đọc