(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

"Hai người ở chung bên nhau nhiều giờ đồng hồ như vậy, cũng không làm chút gì đó sao?" Đường Đậu Đậu tiếp tục truy vấn.

"Không. làm!"

Không đợi Đường Đậu Đậu mở miệng, Hạ Thập Thất liền nói: "10 giời tối nay bay về Dạ Thành, mày có muốn đi với chị không?"

"10 giờ đi? Nhanh vậy..." Đường Đậu Đậu bĩu môi, "Chị lại bị Tịch Đình Ngự dụ dỗ rồi."

"Đúng vậy, thủ đoạn của hắn thật cao minh."

"..." Đường Đậu Đậu nghĩ nghĩ, nói: "Em cùng chị về đi."

Chẳng lẽ cô còn muốn ở lại, đơn độc ở chung với Thất Dạ ca ca hay sao?

Nếu như vậy, cô sẽ càng ngày càng không kiểm soát được tình cảm của mình mà thôi.

Hạ Thập Thất thấy ánh mắt cô nhóc ảm đạm xuống liền đoán được phần nào tâm tư, nhanh chóng chuyển đề tài, "Đi đặt vé đi, xem xem còn chuyến nào lúc 10 giờ không."

"A, chị thì sao?"

"Hắn đặt cho chị rồi."

Đường Đậu Đậu ngồi vào trước máy tính trên bàn, khởi động máy, mở trang web, tiến vào địa chỉ trong web của công ty hàng không.

Hạ Thập Thất cúi người, từ trên bàn trà cầm lấy hộp thuốc, rút ra một điếu rồi châm lửa.

Bởi vì bị thương ở chân cho nên thuốc lá ở trong phòng cô chẳng thấy đâu nữa.

Hỏi Tịch Đình Ngự thì hắn nói là lúc nhân viên vệ sinh của khách sạn dọn phòng đã tiện tay dọn luôn đi rồi.

Hạ Thập Thất đương nhiên sẽ không tin, làm gì có nhân viên vệ sinh nào dám tự tiện động vào vật phẩm tư nhân của khách chứ? Huống chi trong phòng còn có đại boss ở!

Rõ ràng là thuốc đã bị hắn lấy đi rồi.

Nghẹn cả một ngày, cơn nghiện thuốc lá đã rất nhanh xông thẳng lên đỉnh đầu.

Híp mắt hít sâu một ngụm, Hạ Thập Thất dựa người ra sofa, trên mặt là biểu tình thỏa mãn.

"Thập Thất! Không đúng a!" Thanh âm nghi hoặc của Đường Đậu Đậu truyền tới.

Hạ Thập Thất phun ra một vòng khói, lười nhác xốc xốc mí mắt, "Sao vậy?"

"Ban nãy em đặt vé, thuận tiện điền thông tin của chị vào, nhưng mà màn hình hiển thị lại là không có bất kỳ lịch sử giao dịch nào cả." Đường Đậu Đậu nhìn trang web, tay cầm con chuột lại hoạt động qua lại.

Lúc này Hạ Thập Thất mới đứng dậy đi qua đó, ánh mắt di chuyển theo con trỏ chuột, quả nhiên không có lịch sử giao dịch của cô...

"Tịch Đình Ngự không phải là đang lừa chị chứ?" Đường Đậu Đậu quay đầu nhìn cô.

Hạ Thập Thất nhướng mày, "Hắn không nhàm chán như thế."

Nói thì nói vậy, thế nhưng cô vẫn suy tính tới hai khả năng.

Một là vé đó đặt cho Đường Đậu Đậu trở về.

Hai là đặt cho cả Đường Đậu Đậu và Thất Dạ trở về.

Bởi vì, cô rất dễ say máy bay...

Nếu lúc đó không say, vậy thì lúc về đến nơi sẽ gục.

Đến lúc đó bên người không có ai, cô cũng chỉ có thể ỷ lại vào hắn.

"Kia... nếu không chúng ta đừng đặt nữa?" Đường Đậu Đậu hỏi cô.

"Đặt, vì cái gì mà không đặt, đặt ngay cho chị."

Nhìn ý cười trên mặt Hạ Thập Thất, Đường Đậu Đậu liền khẳng định, cô lại có chủ ý quái quỷ gì nữa rồi, duỗi tay chọc chọc eo Hạ Thập Thất, "Thập Thất, chị thật xấu!"

"Như nhau cả."

Hạ Thập Thất cùng Đường Đậu Đậu ngồi trong phòng nói chuyện suốt cả buổi trưa, tới tận khi ra ngoài thì đã tối, tính toán đi ăn chút gì đó, lại ở cửa thang máy gặp phải Tịch Lãng.

"Thập Thất, chân cô không sao chứ?"

Hai tay Tịch Lãng đút trong túi quần, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, nếu không biết lòng dạ người này có bao nhiêu sâu thì cũng thật dễ dàng bị hắn hấp dẫn.

"Tôi không sao, cảm ơn đã quan tâm." Hạ Thập Thất nhàn nhạt đáp.

Lễ phép mà xa cách, làm cho gương mặt tươi cười của Tịch Lãng hơi cứng lại, nhưng rất nhanh hắn lại che dấu đi, khiến người khác không nhìn ra sơ hở.

Thấy trong tay cô còn kẹp một điếu thuốc đã hút được một nửa, Tịch Lãng nhăn mày, "Sao cô lại hút thuốc?"

"Thích hút thì hút." Hạ Thập Thất cười nói.

Tịch Lãng ý thức được là mình hơi thất thố, liền bồi thêm một câu, "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, đặc biệt là đối với con gái. Có thể hút ít đi thì cô vẫn nên hút ít đi."

Bình luận

Truyện đang đọc