(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Bởi vì là có việc nhờ người ta cho nên thời điểm Hạ Duyên Bân cùng Đường Đậu Đậu tới liền sớm hơn so với dự định nửa tiếng.

Sau khi tiến vào Đế Tước, nhìn người đối diện đang đi tới, Hạ Duyên Bân liền cau mày lại.

"Ồ, lão Hạ đã về rồi?"

Giang Chấn Thiên dừng lại cách hắn một khoảng, hai tay bắt chéo sau lưng, cười cười chào hỏi.

"Trong nhà có chuyện cần tôi, không có cách nào đành phải về." Hạ Duyên Bân nói, khách sáo tiến thêm một bước bắt tay với Giang Chấn Thiên.

"Cũng đúng, nói thật thì ba cô gái nhà anh, không có anh chăm sóc thì không được." Giang Chấn Thiên thu hồi tay, nói: "Tôi còn có việc, không thể tiếp chuyện anh, hôm nào có thời gian lại nói."

Xoay người nhìn về phía nhân viên công tác trước quầy đại sảnh, nói: "Hóa đơn của ông chủ Hạ đêm nay được miễn, còn nữa, tìm thêm vài tiểu thư xinh đẹp qua đó tiếp đón người cẩn thận."

Hạ Duyên Bân không nói gì, chỉ là quét mắt nhìn Giang Chấn Thiên một cái, sau đó liền mang theo Đường Đậu Đậu đi tới phòng thuê đã hẹn trước.

Bởi vì thời gian còn sớm, Tịch Đình Ngự còn chưa tới, cho nên bên trong phòng thuê cũng không có một bóng người.

Hạ Duyên Bân tìm vị trí ngồi xuống, Đường Đậu Đậu cũng theo sau ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Đậu Đậu, Thập Thất cùng Tịch Đình Ngự rốt cuộc có quan hệ gì?" Hạ Duyên Bân đột nhiên mở miệng hỏi.

"Kỳ thật cũng chẳng có quan hệ gì." Đường Đậu Đậu cầm dụng cụ mở chai bia trên mặt bàn lên, bật nắp, sau đó nghiêm trang nói dối: "Chỉ là lần trước hình như có một lần Thập Thất không cẩn thận đụng phải Tịch Đình Ngự, sau đó giữa bọn họ liền xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ."

Đối với cái đáp án này, Hạ Duyên Bân đương nhiên không tin, đang muốn hỏi thêm gì đó, cửa phòng liền bị người từ bên ngoài mở ra.

Hạ Duyên Bân cảnh giác đứng lên, nhìn về phía người vừa tiến vào.

Một thân áo sơ mi màu đen cùng quần dài màu đen, tôn quý ưu nhã lại không mất đi khí chất của hắn. Khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc, con ngươi sâu thẳm như có thể câu hồn người.

Hạ Duyên Bân vừa chạm phải ánh mắt đầu tiên của Tịch Đình Ngự liền dám khẳng định, người đàn ông này thực sự không đơn giản, quanh thân đều che phủ một hơi thở nguy hiểm, ngay cả hắn cũng nhịn không được muốn tránh đi.

"Ngự thiếu, nghe danh đã lâu."

Khách sáo chào hỏi vài câu, Hạ Duyên Bân đã tự mình rót một chén rượu cho Tịch Đình Ngự, sau đó liền trực tiếp đi vào vấn đề chính.

"Không biết Ngự thiếu cùng đứa con gái Hạ Thập Thất của tôi, có quen biết hay không?" Hạ Duyên Bân cười hỏi.

Tay Tịch Đình Ngự cầm ly rượu vang nhỏ, ưu nhã đong đưa qua lại, hai tròng mắt nham hiểm nhìn Hạ Duyên Bân.

"Xem như." Hai chữ đơn giản mà lạnh nhạt.

Hạ Duyên Bân cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: "Cái đó, Thập Thất bị người của cục cảnh sát mang đi, Ngự thiếu có biết không?"

"Ừ." Tịch Đình Ngự gật gật đầu, tựa hồ như không để ý lắm.

Hạ Duyên Bân trầm mặc một trận, cuối cùng vẫn biểu lộ ý đồ của mình: "Hy vọng Ngự thiếu có thể giúp một chút."

Tịch Đình Ngự nhẹ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau đó không nhanh không chậm mở miệng: "Theo như tôi được biết, Hạ Thập Thất phạm phải tội gϊếŧ người. Tội này không nhỏ, hơn nữa nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, cho dù tôi có muốn giúp cũng không dễ như vậy."

Hạ Duyên Bân đang muốn nói chuyện, Đường Đậu Đậu ngồi một bên đã đứng lên, "Có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói, anh không cần dùng phương thức đó đối phó với Thập Thất."

Lời vừa ra khỏi miệng, Đường Đậu Đậu cũng ý thức được là mình nói sai, thật cẩn thận nhìn Hạ Duyên Bân một cái.

Biểu tình của Hạ Duyên Bân cũng không có gì biến hóa, chỉ là ánh mắt nhìn Đường Đậu Đậu nhiều thêm ý tứ trách cứ.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ ly rượu, ánh mắt Tịch Đình Ngự càng trở nên sâu hơn, giống như một cái đầm không đáy.

"Kỳ thật, cũng không phải không có cách. Phải xem Hạ bá phụ có thể vì Hạ Thập Thất mà hy sinh một chút hay không."

Bình luận

Truyện đang đọc