(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

-----------------------

Thất Dạ bất đắc dĩ nhíu mày, nhìn cô, cũng không nói cái gì nữa.

"Đúng rồi, Thập Thất ra khỏi trại tạm giam thì gây phiền phức gì cho Tịch Đình Ngự?"

Đường Đậu Đậu đột nhiên nhớ tới lời Thất Dạ nói, nhịn không được hỏi lại.

Bất quá tuy rằng là hỏi, nhưng cũng không trông cậy vào việc Thất Dạ sẽ trả lời.

Chung quy thì Thất Dạ cũng đứng về phía Tịch Đình Ngự, hơn nữa lấy trình độ khôn khéo của hắn, bất luận là chuyện gây bất lợi cho Tịch Đình Ngự, hắn đều sẽ cố ý lảng tránh.

Không nghĩ tới, Thất Dạ lại nói: "Em chắc cũng biết, Ngự vốn tính toán để cha em ra mặt đối phó với Giang Chấn Thiên đi."

"Em biết." Đường Đậu Đậu gật gật đầu, lại càng thêm nghi hoặc.

"Sở dĩ Ngự muốn diệt trừ Giang Chấn Thiên là bởi vì Giang Chấn Thiên ở sau lưng tính kế hắn. Mà hắn cũng cố ý thả một chỗ trống cho Giang Chấn Thiên. Hiện tại Hạ Thập Thất làm loạn một trận như vậy, cha của em khẳng định sẽ không ra tay, điều đó tương đương với việc Ngự không những không thể diệt trừ Giang Chấn Thiên, mà còn lãng phí tinh lực."

Nghe Thất Dạ nói rõ ngọn nguồn, Đường Đậu Đậu bĩu môi, "Sao anh ta không tự mình động thủ đi."

Thất Dạ trầm giọng mở miệng: "Hắn là muốn mượn cơ hội này, đem thế lực của Giang Chấn Thiên chuyển tới trên tay của cha em, bằng không em cho rằng hắn phí sức như vậy để làm gì?"

Lúc này Đường Đậu Đậu mới bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là như vậy..."

"Ừ."

Bên này, hai người kết thúc cuộc trò chuyện.

Bên kia, Hạ Thập Thất cùng Tịch Đình Ngự lại tan rã trong không vui.

Tịch Đình Ngự sải bước ra khỏi phòng bệnh, Thất Dạ nhíu nhíu mày, cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, cục cảnh sát đưa tới một tin mới, chứng minh lúc ấy Hạ Thập Thất là tự vệ chính đáng, hơn nữa người kia cũng chưa chết.

Trải qua một phen kiểm tra đối chiếu sự thật, quyết định hủy bỏ bản án của cô, không cần phải truy cứu trách nhiệm nữa.

Ở bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày, Hạ Thập Thất được Tạ Chỉ Hủy và Đường Đậu Đậu đón về nhà.

Xe dừng ở bên ngoài biệt thự của Hạ gia, Hạ Thập Thất xuống xe, lười nhác ngáp một cái, đi vào bên trong.

Vừa đi tới cửa, Tạ Chỉ Hủy đã đi lên từ phía sau, giữ lấy tay cô, thần thần bí bí nói: "Cứ từ từ."

Nói xong, hướng về phía Vu Mạnh đã sớm đứng chờ ở ở ngoài cửa nháy mắt một cái.

Vu Mạnh hiểu ý, lập tức từ sau cửa lớn bê ra một cái chậu than còn đang cháy để ở cửa.

Bên trong đốt lá bưởi, ngọn lửa bị gió thổi qua, bay hết về một bên.

Tạ Chỉ Hủy lôi kéo cánh tay Hạ Thập Thất, "Tới nào bảo bối, đi qua chậu than là đi qua số con rệp."

Hạ Thập Thất nhíu nhíu mày, tuy miệng nói "Mê tín", thế nhưng vẫn bước qua chậu than một cái.

Rốt cuộc thì cô cũng là một người thường xuyên xem sách đoán mệnh, vẫn là khá tin tưởng mấy cái này.

Đường Đậu Đậu cũng đi tới bên cạnh, trong tay cầm hai cái chén, cười tủm tỉm nhìn Hạ Thập Thất: "Ớt cay hay nước tương?"

Hạ Thập Thất nhìn thoáng qua đồ trong chén, nước tương thì được, còn ớt cay... chỉ nhìn thôi cũng thấy cổ họng bỏng rát.

"Nước tương."

Cô nói, duỗi tay định lấy cái chén nước tương từ trong tay Đường Đậu Đậu.

"Được, ớt cay!"

Đường Đậu Đậu phụ họa gật đầu, đem nước tương đưa cho Tạ Chỉ Hủy, sau đó cầm nửa quả ớt cay nhét vào trong miệng Hạ Thập Thất.

"Đường Đậu Đậu, mày quá gian trá." Trong miệng Hạ Thập Thất nóng rát, cảm giác những đầu lưỡi đều bị đốt cháy.

Đường Đậu Đậu cười hắc hắc: "Không có cách nào nha, đều học chị hết mà."

Hạ Thập Thất: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc