(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

Hạ Thập Thất bất động thanh sắc véo một cái sau eo Tịch Đình Ngự, sau đó cười cười, không nói lời nào.

Tịch lão gia tử trong nháy mắt liền cười sảng khoái, "Người trẻ tuổi mà, ta hiểu."

"Ông nội, sáng nay đại thúc còn có việc, cho nên bọn con tính sẽ về trước."

Đem trách nhiệm đẩy lên người hắn, lão gia tử chắc là rất luyến tiếc cháu trai bảo bối của mình đi, hơn nữa nam nhân vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng, nữ nhân chỉ cần nghe theo là được.

Hạ Thập Thất biết rõ lão gia tử thích cháu dâu hiểu chuyện, cho nên liền tìm một cái cớ thích hợp.

Nghe được cô gọi Tịch Đình Ngự là đại thúc, ý cười trên mặt Tịch lão gia tử càng sâu, gọi như vậy là rất thân thiết rồi, xem ra đã phát triển tới bước kia.

Ông cười gật gật đầu, "Đình Ngự thường xuyên làm việc tới tận đêm khuya, như vậy sẽ tổn thương tới thân thể. Về sau cháu nhớ giám sát nó thật tốt, thời gian nghỉ ngơi vẫn là nên nghỉ ngơi."

"Cháu biết rồi, ông nội."

Trừ ở trước mặt Tịch Tông ra, Hạ Thập Thất đã dịu dàng như thế bao giờ?

Cô chủ động duỗi tay ôm lấy cánh tay Tịch Đình Ngự, ngửa đầu nhìn hắn, thanh âm ngọt ngấy nói: "Đại thúc, đi thôi."

Tịch Đình Ngự nhướng mày, tựa hồ là đối với thái độ đột nhiên ôn nhu này của cô có chút không quen, thế nhưng lại không thể không thừa nhận, hắn thực sự rất thích.

"Ừ."

Tịch lão gia tử đã đứng lên, nhìn hai người trước mặt đang ngọt ngào kề sát vào nhau, cũng gật gật đầu.

"Hai đứa có việc thì đi trước đi, Đình Ngự, về sau thường xuyên mang Thập Thất tới chơi với lão nhân này đấy."

Tịch lão gia tử nói, từ trên bàn trà cầm lấy một cái hộp tinh xảo, đưa tới trước mặt Hạ Thập Thất.

Hạ Thập Thất nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Tịch Đình Ngự bên cạnh.

Tịch Đình Ngự lại nhàn nhạt mở miệng: "Quy củ của Tịch gia, nhận đi."

Hắn đã nói vậy rồi thì Hạ Thập Thất cũng chỉ có thể nhận, chung quy lại thì hiện tại thân phận của cô là thiếu phu nhân tương lai của Tịch gia, từ chối sẽ giống như đang làm kiêu.

Hai tay nhận lấy hộp quà nhỏ, lễ phép nói cảm ơn.

Nhìn hai người rời đi, ý cười trên mặt Tịch lão gia tử từ từ tan ra, thu hồi tầm mắt, quay đầu phân phó người bên cạnh: "Đi điều tra rõ bối cảnh của Hạ Thập Thất."

"Dạ."

Rời khỏi nhà cũ, xe một đường chạy như bay, Hạ Thập Thất dựa người vào ghế sau, nhắm mắt.

Tịch Đình Ngự liếc mắt nhìn, chú ý tới nét ủ rũ trên mặt cô, cau mày.

"Mệt lắm sao?"

Hạ Thập Thất mở to mắt, lười nhác nhìn nam nhân bên cạnh, "Anh không thấy mệt, sao không ở đó thêm vài ngày đi."

Tịch Đình Ngự chậm rãi mở miệng: "Tôi rất bận, không giống em."

Không đợi Hạ Thập Thất nói tiếp, hắn lại nói: "Buổi tối tôi tới nhà em ăn cơm, nhớ bảo mẹ em làm cơm cho tôi."

Hạ Thập Thất không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt, "Nhà tôi không chào đón anh."

Tịch Đình Ngự dương môi, cười khẽ một tiếng, "Sao tôi lại cảm thấy, cha em rất thích tôi?"

"Đó là tự anh ảo tưởng, không nên cho là thật." Hạ Thập Thất nhắm mắt lại, cả người hoàn toàn thả lỏng, "Cha tôi chỉ là ngưỡng mộ lão gia tử, chẳng có quan hệ gì với anh cả."

Nói xong, mới ý thức được mình nói sai cái gì...

Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe được Tịch Đình Ngự sâu kín mở miệng: "Vậy thì vừa lúc, lão gia tử cũng rất muốn gặp cha em, không bằng hẹn một ngày gặp mặt tán gẫu một chút."

"Tán gẫu cái gì?" Hạ Thập Thất cảnh giác híp mắt.

Tịch Đình Ngự liếc cô, thấy bộ dáng cau mày đề phòng kia, cười như không cười, nói: "Trưởng bối hai bên gặp mặt, em cảm thấy còn có thể nói cái gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc