(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Hạ Thập Thất cho rằng cô có thể rời đi trước khi Tịch Đình Ngự tắm xong, lại không nghĩ tới vừa mới ra khỏi biệt thự đã có một chiếc xe lái từ bên trong ra.

Xe dừng trước mặt cô, một gương mặt tuấn nhan như đao khắc lộ ra sau cửa sổ xe, môi mỏng gợi cảm mím thành một đường lạnh lẽo, nhìn không ra tâm tình hiện tại của hắn là tốt hay là xấu.

Hạ Thập Thất nhìn hắn một cái, cũng không có nói gì, trực tiếp vòng qua thân xe, đi về phía trước.

Xe chậm rãi đuổi kịp, vẫn duy trì khoảng cách một mét với Hạ Thập Thất.

Tịch Đình Ngự một năm nắm tay lái, nửa người dựa vào trên cửa sổ xe, liếc nhìn nữ nhân phía trước, nhàn nhạt mở miệng: "Hạ Thập Thất, tôi vẫn luôn cho rằng cô là một nữ nhân không câu nệ tiểu tiết, làm sao hiện tại lại ngượng ngùng xoắn xít rồi?"

Hạ Thập Thất dừng chân, chờ tới khi xe chạy tới bên cạnh, cô ghé mắt nhìn về phía hắn: "Nếu như tôi là người câu nệ tiểu tiết thì sẽ không lăn giường với anh đâu, đại thúc."

"Vậy lên xe."

Biểu tình trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, không có bất cứ biến động nào.

"Vừa lúc, tôi cũng có chuyện muốn nói." Hạ Thập Thất nói, vòng qua cửa xe bên kia, mở cửa ngồi lên.

Tịch Đình Ngự liếc nhìn cô, dưới chân dẫm ga, xe vèo một tiếng chạy ra bên ngoài.

Quán cà phê, Hạ Thập Thất dựa trên cửa kính, bưng ly cafe lên uống một ngụm, nhìn về phía người nam nhân ưu nhã đối diện.

"Đại thúc, anh có vợ rồi đúng không?"

Đem cái ly đặt xuống bàn, cô cười.

Người xung quanh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn họ, đánh giá cách ăn mặc của Hạ Thập Thất.

Hạ Thập Thất lại cong môi cười mê người, đáp lại những ánh mắt kia.

Như thể đang nói: Thế nào? Chưa từng thấy người nào mặc quần đùi tới quán cafe à?

Tịch Đình Ngự ưu nhã nhấp một ngụm cafe, không nóng không lạnh mở miệng: "Hạ Thập Thất, cô có thể bận tâm về hình tượng của mình một chút không?"

"Hình tượng của tôi vẫn tốt mà, cảm ơn đã quan tâm." Hạ Thập Thất sâu kín nói, cố ý dùng ngón tay xoay xoay lọn tóc dài của mình.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn, gương mặt hoàn mỹ giống như điêu khắc vẫn lạnh nhạt như cũ, thế nhưng thanh âm lại mang theo hung ác nham hiểm: "Đối với câu hỏi kia, tôi nghĩ tôi không cần thiết phải trả lời."

"Vậy ý của anh là, tôi chỉ là một tiểu tam, vậy thì cũng chỉ có thể tự mình nhận lấy xui xẻo?" Hạ Thập Thất cười nhìn nam nhân cuồng vọng bá đạo trước mặt.

Tịch Đình Ngự cười nhẹ, nhưng độ ấm lại không đạt tới đáy mắt, "Tôi không rõ tiểu tam là có ý gì, nhưng vẫn muốn nói, cô cảm thấy hiện tại chúng ta được xem như là ở bên nhau?"

Hạ Thập Thất sửng sốt một chút, bị mạch não siêu cường của Tịch Đình Ngự thuyết phục, "Đại thúc, nếu tôi nhớ không nhầm, một ngày trước, anh còn cùng tôi nói, nếu anh giao Trịnh Vũ cho tôi, tôi liền làm nữ nhân của anh một tháng, có phải hay không?"

Tịch Đình Ngự gật đầu, tỏ vẻ cam chịu.

Hạ Thập Thất gật gật đầu, lại nói: "Như vậy cũng chính là tôi bị ép phải làm bạn gái của anh một tháng, cho nên trước đó, tôi cảm thấy tôi cần phải biết rõ việc, anh rốt cuộc đã có vợ hay chưa."

Cô bình tĩnh nhìn nam nhân ngồi đối diện, chờ hắn trả lời.

Ngón tay đang gõ mặt bàn của Tịch Đình Ngự dừng lại, mí mắt khẽ nâng, "Tôi nói cho cô làm bạn gái của tôi bao giờ?"

Hạ Thập Thất: "..."

"Nữ nhân của tôi cùng bạn gái tôi, là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng. Hạ Thập Thất, cô cũng quá xem trọng bản thân rồi."

Không khí đột nhiên an tĩnh xuống, xung quanh là một mảnh vắng lặng, phảng phất như có thể nghe được cả thanh âm hô hấp.

Hạ Thập Thất lẳng lặng nhìn nam nhân đối diện, chỉ là một khuôn mặt đủ để điên đảo mọi người, thế nhưng lời nói của hắn lại như một thanh kiếm sắc bén, có thể không cần dùng sức cũng đâm xuyên được qua trái tim của người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc