(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Đáng tiếc chính là, Tịch Đình Ngự cho dù bị người ngồi vào trong lòng như vẫn không loạn, hắn trấn định tự nhiên nhấc Hạ Thập Thất ra khỏi người mình, đứng lên.

"Chớ chọc tới lửa."

Lạnh lùng ném xuống ba chữ, hắn lập tức bước nhanh lên lầu.

Dì Hứa đứng ở chỗ ngoặt hành lang, nhìn thấy một màn này, bà liền nở nụ cười mờ ám, chạy nhanh đi tìm nơi không người, gọi điện thoại báo cáo cho Tịch lão gia tử.

Sau khi Tịch Đình Ngự lên lầu, Hạ Thập Thất liền tùy ý ngồi xuống sofa.

Cô cởi dép ra, hai chân bắt chéo, châm lửa vào điếu thuốc, lại trở về với bộ dáng nữ lưu manh không màng tới hình tượng như ngày thường.

Hút xong một điếu, Hạ Thập Thất mới lên lầu.

Bởi vì thời điểm tới chỗ này ở, cô cũng không mang theo quần áo tới cho nên sau khi dì Hứa tới đây, chuyện đầu tiên làm chính là chuẩn bị cho cô vài bộ quần áo.

Đều là mấy bộ thoải mái mà bình thường cô hay mặc, áo sơ mi cùng quần jean.

Sau khi tắm rửa xong, Hạ Thập Thất liền lau khô người, duỗi tay cầm lấy cái áo sơ mi trắng bên cạnh lên, tùy ý mặc lên người, sau đó liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Phòng tắm là một phòng đơn, không nối với phòng ngủ cho nên khi trở về phòng thì cô phải đi qua thư phòng.

Hạ Thập Thất thấy đèn trong thư phòng còn đang sáng, cửa phòng cũng khép hờ liền dừng chân, duỗi tay đẩy nhẹ cửa phòng ra.

Động tĩnh rất nhỏ, thế nhưng Tịch Đình Ngự vẫn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía thanh âm xuất phát.

Chỉ thấy Hạ Thập Thất đứng ở cửa, gò má trắng nõn tinh xảo vì vừa mới tắm xong nên còn mang theo một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, trên mặt cũng không có trang điểm, đôi môi no đủ khẽ nhếch, khóe miệng câu lấy một nụ cười như có như không.

Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng to rộng dài tới đầu gối, tóc dài được xõa tung ở phía sau còn có chút ướt, lâu lâu lại có một giọt nước nhỏ xuống, theo cần cổ tinh tế trượt xuống bên trong cổ áo.

Bên dưới lớp áo sơ mi to rộng là đôi chân thẳng tắp thon dài, cả người nhìn qua tùy ý mà lại cực kì dụ hoặc.

Ánh mắt Tịch Đình Ngự dừng ở trên người Hạ Thập Thất, trái tim không ức chế được mà hơi gia tốc, ngón tay hắn giật giật, hơi siết chặt một góc văn kiện, sau đó lại ra vẻ bình tĩnh cúi đầu, tiếp tục làm việc.

Hạ Thập Thất nhướng mày, ngay sau đó đi vào thư phòng, vòng tới bên cạnh Tịch Đình Ngự ngồi xuống.

Rõ ràng là một động tác rất tùy ý, thế nhưng lại mang theo một cỗ hơi thở mị hoặc như có như không.

Thậm chí Tịch Đình Ngự còn không dám ngẩng đầu lên, hết sức chuyên chú phê duyệt văn kiện.

Thấy hắn không để ý tới mình, Hạ Thập Thất dứt khoát bò lên trên bàn sách, dùng tay vuốt ve ly nước bên cạnh, cười ngâm ngâm mở miệng: "Đại thúc, có muốn uống nước không?"

Vừa nói vừa đem ly nước đẩy tới trước mặt Tịch Đình Ngự.

Tịch Đình Ngự vẫn lật xem văn kiện, không hề có chút dao động nào.

"Không cần."

Môi mỏng khẽ mở, chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ.

Rõ ràng là lời từ chối sảng khoái như vậy, thế nhưng trong mắt hắn lại xẹt qua một tia u quang mờ mịt.

Hạ Thập Thất đổi một tư thế xinh đẹp khác, vũ mị* lại không mất đi vẻ gợi cảm để mê hoặc nam nhân trước mặt, "Đại thúc, sắc đẹp ở trước mặt, anh không muốn làm chút gì đó sao?"

*Vũ mị: Duyên dáng, đáng yêu.

Lần này, rốt cuộc Tịch Đình Ngự cũng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

"Như thế nào? Em muốn hiến thân?"

Người đàn ông vừa mở miệng đã khiến Hạ Thập Thất nghẹn họng.

Hắn lười nhác dựa người ra phía sau, đôi mắt hơi khép lại, xoa xoa khóe mắt, sau đó mới tùy tiện cởi ra mấy cúc áo sơ mi.

Trong lúc lơ đãng để lộ ra một vùng da thịt màu đồng, gợi cảm lại mê người, khiến cho người khác mơ màng.

Nếu như nói vừa rồi Hạ Thập Thất đang quyến rũ hắn thì hiện tại chính là hắn đang câu dẫn cô!

Bình luận

Truyện đang đọc