(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

Hạ Thập Thất "ừ" một tiếng, nhận lấy biên lai.

"Tịch tiên sinh còn nói, phí đi đường, phí tài xế, phí bồi thường thiệt hại tinh thần, ngài ấy sẽ tính với Hạ tiểu thư rõ ràng sau ạ."

Thời điểm y tá nhỏ nói lời này, trên mặt cũng mang theo ý cười ôn hòa.

Hạ Thập Thất bất động thanh sắc đem biên lai trong tay vò nát, câu môi cười nói: "Ừ, tính, nhất định phải tính."

"Vậy không làm phiền Hạ tiểu thư nữa."

Nhìn bóng dáng y tá rời đi, ý cười trên mặt Hạ Thập Thất càng sâu.

Tuy là đang cười, thế nhưng trong lòng đã không chút khách khí đem gương mặt đẹp trai anh khí kia của Tịch Đình Ngự chà đạp một trăm lần.

Cô hoàn toàn đã quên, nếu như không phải Tịch Đình Ngự kịp thời ra tay, Đường Đậu Đậu hiện tại rất có khả năng đã mất máu quá nhiều, thương thế càng nặng thêm...

Cho nên, không cần cùng một nữ nhân đang hoảng loạn nói đạo lý, cũng không cần nói cái lý trí gì đó với nữ nhân ngạo kiều ấy, họ vốn dĩ đã là một sinh vật không có lý trí rồi.

Hạ Thập Thất ở lại chăm sóc Đường Đậu Đậu hơn nửa tiếng, sau khi xác định cô ấy không có việc gì xong mới an tâm đem người giao cho y tá của bệnh viện chăm sóc.

Còn có rất nhiều chuyện cần cô phải xử lý, cho nên bây giờ sau khi rời khỏi bệnh viện liền trở về sòng bạc ngầm.

Việc đầu tiên là để Vu Mạnh cầm tiền thuốc men tới bệnh viện trả phí, sau đó mới bắt đầu xử lý chuyện của Trịnh Vũ.

Sòng bạc to như vậy, đều là một mảnh tối tăm, trên vách tường có một cái bóng đèn dây tóc đang lấp lóe, bên cạnh nó chính là một cái công tắc của chiếc quạt trần cũ kĩ, thanh âm "cót két" quanh quẩn toàn bộ sòng bạc, không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ thính giác của người ta.

"Nói cho tôi biết Trịnh Vũ ở nơi nào, tôi sẽ tha cho anh."

Hạ Thập Thất móc một hộp thuốc từ túi quần ra, rút một điếu ngậm vào trong miệng, búng tay một cái, bật lửa đã được châm sẵn liền được đưa tới trước mặt cô.

Mày cô hơi hơi nhíu lại, hít sâu một ngụm thuốc lá, con mắt nửa khép nửa mở nhả ra một ngụm khói: "Giang Hạo, tôi xem anh cũng được coi như là một nhân vật có mặt mũi, cho anh một con đường sống. Trịnh Vũ và anh, chọn một đi."

Giang Hạo giãy dụa ngồi dậy, mấy đàn em đứng phía sau Hạ Thập Thất thấy thế liền tiến lên, nhưng đều bị cô giơ tay cản xuống.

"Hạ Thập Thất, xem ra cô vẫn còn nhớ rõ tôi là ai, nếu đã vậy, cô còn dám đem tôi tiếp tục trói ở chỗ này?" Biểu tình của Giang Hạo không có chút thân thiện nào, ngữ khí cũng có vài phần ý tứ uy hiếp.

Hắn dám đánh cược, Hạ Thập Thất không có cái gan dám làm gì hắn!

Dường như Hạ Thập Thất đã biết trước được sớm muộn gì hắn cũng nói câu đó, tay phải cô kẹp điếu thuốc, hơi hơi cong lưng, tiến đến trước mặt Giang Hạo, nhẹ giọng nói: "Tôi à, thật sự đúng là không dám."

Liếc xéo nam nhân trước mặt một cái, Hạ Thập Thất đứng dậy, tiếp tục nói: "Bất quá, có người dám đó. Giang thiếu gia, anh có biết người hôm nay mang Đường Đậu Đậu đi là ai không?"

"Ai?" Giang Hạo lập tức cảnh giác lên, lúc ấy hắn bị thương ngã xuống đất, tuy biết có người mang Đường Đậu Đậu đi, thế nhưng lại không chú ý tới là ai.

Có điều, tuy rằng chỉ nhìn lướt qua bóng dáng người đàn ông đó, hắn cũng có thể ý thức được một chuyện rằng, đối phương chắc chắn không phải người bình thường. Một thân tây trang xa hoa, ít nhất cũng phải hơn trăm vạn.

"Tịch Đình Ngự, đương gia gia chủ của Tịch gia, anh hẳn là biết hắn đúng chứ?"

Hạ Thập Thất câu môi, biểu tình trên mặt đều được lớp khói che phủ.

"Cô... cô nói bậy!" Tuy rằng Giang Hạo cảm thấy khiếp sợ, thế nhưng vẫn rất mạnh mẽ phản bác lại.

Bình luận

Truyện đang đọc